- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè
- Chương 8: Chè Đậu Xanh (1)
Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè
Chương 8: Chè Đậu Xanh (1)
Triệu Lập Khải đã sống ở ngõ Thanh Dương hơn chục năm, tất nhiên sẽ quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây.
Nhất là đầu ngõ, lúc trước việc học hành còn chưa gấp rút lắm, hắn thường xuyên chơi trượt ván với bạn bè ở đầu ngõ, nếu như chơi về muộn, thì chạy qua phố ăn khuya bên cạnh, hoặc là ăn đồ nướng, các món mì ở quán ăn đêm trên đường.
Đáng tiếc, sau này đa số các quán đều chuyển đến đường Tân Hà, con đường này dần dần suy tàn. Cộng thêm hắn lại bắt đầu vào cao trung, không có nhiều thời gian nên cũng ít đi lại chỗ này.
Không ngờ, đầu ngõ lại mở một quán ăn đêm xinh xẻo như này. Bếp nấu ăn đơn giản, được che bởi chiếc dù màu xanh lá cây và trắng. Bên cạnh bếp còn có vài bộ bàn ghế tinh tế, phía trên là một mái vòm có đèn nhấp nháy. Cho dù là một quầy hàng nhỏ, Diệp Yêu cũng không cho phép làm qua loa, xấu xí.
Hắn sững sờ tiến về phía trước, từng đợt hương thơm ập đến, hòa vào đám đông đang đứng đợi xung quanh, đó là mùi khói lửa mà đã lâu hắn không cảm nhận được.
Triệu Lập Khải trong lòng đang uể oải cũng phấn chấn lên một chút. Chờ đến khi hắn bình tĩnh lại, đã vô tình mà bước tới phía trước quán ăn nhỏ.
Chủ quán mặc một chiếc váy đen đơn giản, dáng người thướt tha và mái tóc xoăn dài buộc đuôi ngựa. Có thể do tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm, nàng đã đeo khảu trang, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Nhưng dù vậy, ai nhìn vào cũng sẽ bị thu hút, đặc biệt là nốt ruồi mắt khóe mắt phải sẽ hướng lên theo khi nàng cười, khi ấy lại càng động lòng người.
Mùi thơm đã đánh vào cơn đói của Triệu Lập Khải. Hắn nhớ rằng thường không có cảm giác thèm ăn đêm, chỉ ăn một chút vào bữa tối. Ngoài ra, nhà ăn ở trường không làm bất cứ món nào như đậu phụ rang đào, bánh trung thu rang cam, đây là vì dạ dày của học sinh, hương vị không được quan tâm nhiều.
Ăn chút gì đi.
Lúc này, hắn mới nhìn đến giá cả trên bảng đen viết.
“ Mì xào trứng thịt nạc 28 tệ, mì xào thịt bò 36 tệ, chè đậu xanh 15 tệ.”
Ừ… Hả?
Là mình bị nhốt ở trường qua lâu, một thời dài dài không đi ăn đêm, nên bị tách biệt với xã hội rồi sao? Giá cả bây giờ tăng lên tới mức này luôn?
Triệu Lập Khải trong phút chốc có hơi hoài nghi nhân sinh.
Sau đó, một học sinh cấp ba xuất sắc như hắn cũng vô tình mà nghĩ rằng, đây là lạm phát sao? Có khi nào đây là đề thi đại học năm nay không?
Chờ đến lúc hắn nhận ra mình đã bỏ quên điện thoại trong lớp thì cũng chỉ có hai mươi tệ trong túi, cạn lời.
Ăn hay không ăn?
Cuối cùng hương thơm cứ thoảng qua chóp mũi cùng với những biểu cảm hưởng thụ của những người đang ăn xung quanh cũng hạ gục hắn.
Đến đây rồi thì, thì ăn thôi.
Vì vậy hắn gọi một chén chè đậu xanh. Không ăn được mì xào, không lẽ còn không có đủ tiền để mua một chén chè đậu xanh hay sao?
Chè đậu xanh của Diệp Dao được làm sẵn, đựng trong thùng tráng men trắng lớn, xung quanh có đá giữ nhiệt. Khi thực khách gọi món thì cho ra chén, dễ ăn hơn so với mì xào.
Nhìn xung quanh, chỗ ngồi đã đầy, Triệu Lập Khải chỉ có thể cầm chén trên tay vừa đứng vừa ăn.
Chè đậu xanh vừa ăn vào đã mềm tan, vô cùng tinh tế tỉ mỉ, hoàn toàn không có vỏ đậu. Chè đậu xanh luôn là món giải nhiệt của người dân thành phố, nhưng dù đã uống chè đậu xanh từ nhỏ nhưng chưa bao giờ gặp được chè đậu xanh nấu mềm và tinh túy như vậy.
Hương vị này, hắn lỡ yêu mất rồi.
Tiếp đến là cảm giác mát lạnh trong miệng rất sảng khoái lan xuống tận thực quản và dạ dày. Làm cho người ta không tự chủ mà muốn la lên một tiếng, đã quá!
Chè đậu xanh của quán này không phải ngọt gắt, nhưng khi uống xong vài phút vị ngọt nhàn nhạt vẫn còn đọng lại trong miệng.
Hôm nay là ngày đầu tiên bán món chè đầu xanh ra thị trường, nhiều thực khách gọi món mì xào thập cẩm, vừa đặt đĩa xuống thì đã gọi thêm món: “ Chủ quán, cho tôi thêm một chén chè đậu xanh.”
Diệp Yêu mở nắp thùng nhìn vào bên trong, hơi kinh ngạc: “ Thật xin lỗi, chè đậu xanh đã hết rồi.”
Ngày đầu tiên nàng không làm nhiều lắm, chắc khoảng nửa thùng. Ba mươi chén, một đợt ăn, một đợt gói mang về chè gần như đã bán được hết.
Thực khách than thở: “ chủ quán ơi, chị nói chị lười, mì xào đã ít rồi thì thôi. Chè đậu xanh chị phải làm nhiều thêm chứ.”
Diệp Yêu buồn cười: “ Không thành vấn đề, chỉ là tôi chỉ có một cái thùng, nhiều nhất cũng hơn nửa thùng.”
“ Dễ thôi, em đưa cho chị thêm một cái thùng, chị nấu nhiều thêm.”
Thực khách đang chờ mì bên cạnh tò mò xen vào: “ Anh trai à, uống ngon tới vậy à? Chè đậu xanh không phải chỗ nào cũng có sao?”
Người khách muốn cho thêm thùng trừng mắt: “ Mì xào ở đâu cũng có, thế sao cậu còn đứng ở đây chờ? Chè đậu xanh này…” Còn chưa kịp nói xong, thì nghĩ lại, không đúng, nói vậy thì không được: “ Hương vị cũng giống vậy thôi, chỉ là do tôi vốn thích uống chè đậu xanh.”
Đùa thôi, nếu có càng nhiều người thích uống, mình chẳng phải sẽ không có mà uống hay sao?
Không thể khen, không thể khen.
Nhịn nào.
Đáng tiếc, kỹ xảo diễn của hắn, dụng tâm hiểm ác của hắn đã bị nhìn thấu, một người đều khinh bỉ, trong đó còn có cả Triệu Lập Khải.
Hắn sờ năm tệ còn sót lại trong túi của mình, tiếc nuối mà đi về nhà.
Nếu có đủ tiền, hắn cũng muốn ăn thêm một chén.
Về đến nhà, chuyện phiền lòng cũng bị cuốn đi mất. Tuy nhiên, vừa mới trải qua cảm giác khói lửa như vậy, hắn cũng không còn suy sụp như lúc đầu. Tự ngẫm nghĩ lại bản thăn, trò chuyện với cha mẹ một chút, hắn cảm thấy dù lo lắng cũng không giải quyết được chuyện gì, tốt nhất là phải giải quyết từ bên trong gốc rễ. Hôm nay đi ngủ sớm, xem có thể ngủ ngon hơn một chút không.
Nhắc đến cũng lạ, không biết hôm nay có phải nghĩ thông rồi hay không, lúc trước còn càn phải lật qua lật lại mấy tiếng mới ngủ được, lần này vừa nằm lên giường đã cảm thấy buồn ngủ, sau hai mươi phút, trong phòng ngủ đã vang lên tiếng ngáy nhỏ, cha mẹ hắn ở bên ngoài vui mừng không thôi.
Rạng sáng ngày thứ hai. Hơn sáu giờ, cha mẹ Triệu còn đang thảo luận xem có nên gọi con trai dậy hay không. Dù sao, khoảng thời gian con trai bị mất ngủ họ cũng biết, trong lòng rất lo lắng, nếu không có chuyển biến tốt họ cũng tính mang con mình đi khám. Bây giờ khó khăn lắm Triệu Lập Khải mới ngủ được một giấc tròn, họ cũng đau lòng muốn cho con ngủ thêm.
Không ngờ, sau mười phút, Triệu Lập Khải đã thay đồ, ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài.
“ Cha mẹ, con đi trước. Con ăn sáng ở căn tin của trường là được rồi.”
“ À, được. Con trai, bây giờ tinh thần con thế nào? Ngủ ngon không? Mẹ Triệu thận trọng hỏi.
Triệu Lập Khải đáp lại bà bằng một nụ cười: “ Ngủ ngon, tối hôm qua con ngủ rất ngon và hôm nay tinh thần cũng tốt, mẹ đừng lo.” Đêm qua hắn không mơ, thức dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học, cũng thấy được não mình rất tỉnh táo. Cả người phấn chấn, tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không có cảm giác mê mang, uể oải. Hắn có linh cảm rằng hiệu quả học tập hôm nay sẽ rất cao.
Vài ngày tiếp theo, Triệu Lập Khải sẽ không tự chủ được mà đi đến quán ăn đêm của Diệp Yêu, sau khi xong buổi tự học, nhớ về hương vị của chén chè đậu xanh. Nhưng đáng tiếc, chè đậu xanh của chị chủ quán bán quá chạy, hắn học xong buổi tự học cũng đã muộn, lần nào tới cũng đã bán hết sạch. Sau khi ăn thử món mì xào một lần, hắn đã mê ngay món mì của quán.
Mấy hôm may, hắn thấy áp lực của mình ít đi một chút, mặc dù không nghiêm trọng như đợt mất ngủ lần trước, nhưng cũng không thoải mái như hôm trước.
Là một học sinh ưu tú, Triệu Lập Khải có rất nhiều giả thuyết. Hắn sắp xếp những việc hắn đã làm và đã ăn trong những ngày vừa qua, sàng lọc những thứ đáng ngờ.
Cuối cùng cho ra kết luận, chẳng lẽ do chén chè đậu xanh kia.
Hắn quyết định làm thử nghiệm.
Vào ngày thứ hai, Triệu Lập Khải cố tình về sớm một tiết tự học buổi tối, tám giờ rưỡi đã chạy tới góc rẽ chờ Diệp Yêu bày quán.
Không ngờ, góc rẽ đã có bốn năm người đang chờ.
Hắn nghe được một câu chuyện mơ hồ bên tai mình: “ Này, anh ở đây đợi chủ quán sao?”
“ Ừ, mấy hôm trước tôi ăn mì xào của cô ấy, mấy ngày nay luôn nhớ thương món mì đó.”
“ Tôi thì tới chờ chè đậu xanh.”
“ Chè đậu xanh uống ngon không?”
“ Đắt tiền một chút, nhưng đắt tiền thì cũng có cái lý của nó. Chờ cậu uống thử đi rồi sẽ biết, không hối hận đâu, nói không chừng còn có bất ngờ.” Người này không nói rõ, ra vẻ thần thần bí bí.
“ Vậy lát nữa tôi uống thử một chén.”
Triệu Lập Khải sửng sốt, lập tức hiểu rõ. Đây nhất định là người cũng đã thấy được công dụng tốt của chè đậu xanh. May là hôm nay mình đến sớm, hắn mừng thầm.
Quả nhiên, chị chủ quán xinh đẹp vẫn mặc một chiếc váy đen retro mở quầy hàng của mình,món chè đậu xanh đã bán hết hàng chỉ sau nửa tiếng đồng hồ. Triệu Lập Khải uống một chén rồi mua thêm hai chén về cho cha mẹ mình.
Hắn không nói cho cha mẹ, cả nhà vui vẻ hòa thuận uống xong thì rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Triệu Lập Khải phát hiện mình ngủ ngon cả một đêm, tinh thần sảng khoái tràn đầy cảm xúc. Đây cũng đã khẳng đinh, không biết vì lý do gì mà chè đậu xanh lại có tác dụng thần kì.
Mẹ Triệu và cha Triệu đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
“ Mẹ, hôm qua mẹ ngủ có ngon không?”
“ Rất ngon.” Nhìn tinh thần mẹ Triệu cũng tốt, “ Ngủ một giấc đến bảy giờ. Nếu điện thoại di động không kêu, hôm nay cả nhà cũng không có bữa sáng mà ăn.”
“ Cha thì sao” Cha Triệu gật gật đầu: “ Có thể do hai hôm nay nhiệt độ khá thoải mái. Nên ngủ ngon.”
Triệu Lập Khải hưng phấn nắm tay: “ YES!”
Cha mẹ Triệu “ ???”
Lúc này hắn mới đem chuythử nghiệm công hiệu của chè đậu xanh tối hôm qua cho cha mẹ nghe.
“ Cha, mẹ trước giờ hai người vẫn hay bị mất ngủ, nhưng tối qua ngủ cũng ngon. Cái này chắc chắn không phải trùng hợp, chắc chắn là chè đậu xanh có tác dụng.”
Cha mẹ Triệu nhìn con mình một chút, có hơi nghi ngại. Con người ta khi đến một độ tuổi nhất định, sẽ luôn có một chút vấn đề về giấc ngủ, vì vậy họ không thể phản bác lời của con trai mình.
Mà-
“ Con trai, con nói là hiệu suất học tập ban ngày của con tăng lên sao?”
Triệu Lập Khải hăng hái gật đầu. Nhìn trnagj thái của mình lúc này, hiệu suất học tập hôm nay chắc cũng sẽ rất cao.
Mẹ Triệu vỗ đùi: “ Mẹ cho con tiền, ngày nào con cũng ăn một chén chè đậu xanh đó.”
“ Mẹ, bây giờ con muốn bàn chuyện này với mẹ” Triệu Lập Khải vội vàng nói: “ Buổi tối chín giờ quán mới mở cửa, lúc đó con đang học buổi tối, món chè đậu xanh của quán bán rất nhanh..”
Chưa kịp nói hết, cha Triệu đã ngắt lời hắn nói rõ ràng: “ Con đừng lo, cha sẽ có mặt trước nửa tiếng, cha đảm bảo sẽ mua cho con!” Không có việc gì quan trọng hơn việc học của học sinh cuối cấp. Hơn nữa, nó chỉ là một chén chè đậu xanh với giá mười lăm tệ?”
Nếu như một trăm năm mươi tệ một chén cũng sẽ có người mua.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè
- Chương 8: Chè Đậu Xanh (1)