Trương Kiều Kiều là một công nhân viên làm việc ở gần ngõ Thanh Dương, để có thể ngủ nướng thêm một chút trước khi đi làm, nàng đã thuê nhà gần nơi làm việc.
Mấy tháng gần đây, công ty nhận nhiều dự án, hầu như mỗi ngày đều 996*, về đến nhà cũng đã gần mười giờ, có khi còn phải bật máy tính lên làm thêm một lát. Vì vậy, Trương Kiều Kiều cũng hình thành thói quen ăn khuya ngoài ba bữa mỗi ngày, nếu không thì không chống cự nổi.
996 là viết tắt của chế độ giờ làm việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.
Mấy con phố mà nàng hằng ngày đi qua để trở về nhà cũng đã trở thành điểm ăn tối của nàng, nàng gần như thuộc hết tất cả các cửa hàng, quán ăn ngon ở đây.
Buổi tối hôm nay cũng như thường lệ nàng tan làm lúc chín giờ, bụng hơi đói. Trương Kiều Kiều đã nghĩ đến, nàng muốn đi ăn bánh quẩy sữa đậu nành ở quán bên cạnh, sữa đậu nành có rất nhiều vị khác nhau, mới thêm vị Triều Châu, khá ngon. Kết quả là, nàng chưa kịp đến quán, đã bị một quầy hàng nhỏ đã thu hút .
Vị trí nơi này không gần đường lớn, người đi đường căn bản cũng sẽ không đi tới, chỉ có người quen với nơi này, muốn đi đường tắt thì có thể đi từ đây. Nàng nhớ rõ hôm qua không có quầy hàng nhỏ.
Mới mở? Trương Kiều Kiều tò mò dừng lại.
Nhìn qua, nàng đã có ấn tượng tốt với quầy hàng nhỏ mới mở này, không có người, quầy hàng nhỏ có chút gì đó nổi bật giữa những chiếc xe đẩy kính nhôm thông thường.
Chiếc xe nhỏ màu trắng, kính trong suốt, sạch sẽ, không có bất cứ dòng chữ nào trên đó. Nhìn xuyên tấm kính, bếp nấu ăn rất sạch sẽ, hai bếp đơn giản, xô chậu và nguyên liệu được cất gọn gàng, không có vết bụi hay dầu mỡ.
Bên cạnh chiếc xe đẩy là ba cái bàn vuông nhỏ cũng có màu trắng, đặc biệt là trên bàn còn có một bó hoa tươi, quán còn treo thêm một chiếc dù che lớn sọc trắng kèm theo những chùm đèn nhỏ lấp lánh vô cùng ấm áp.
Có vẻ như không giống với những quán ăn đêm thường thấy ở Trung Quốc, mà lại giống như một quán cà phê nhỏ ngoài trời thường thấy ở đường phố nước ngoài, rất hút mắt.
Quầy hàng nhỏ không có bảng hiệu, một tấm bảng đen được đặt bên cạnh chiếc xe với dòng chữ đơn giản “ quán ăn đêm” bên trên và có một thực đơn.
Trương Kiều Kiều nói thầm:
“ Ưu đãi hôm nay: Trứng và mì xào thịt heo nạc, 28 tệ; mì xào thịt bò 36 tệ.”
Nàng không khỏi hít một hơi: “ Chủ quán, cô bán mắc quá!”
Đúng là giá cắt cổ!
Những năm nay thành phố Tùy phát triển khá tốt, là một thành phố đứng đầu trong các thành phố kinh tế của thủ đô, vì vậy vật giá ở đây cũng tăng lên theo thời gian. Nhưng giá của một tô mì xào là từ 12-18 tệ. nếu như là loại quầy hàng không có mặt tiền như thế này, thậm chí còn rẻ hơn hai hay ba tệ. Mà giá 20-30 tệ một phần cũng chỉ có ở những chuỗi cửa hàng lớn trong Shoppingmall tiêu thụ trung bình cũng khoảng một hai trăm người.
Nhưng ít nhất những nhà hàng lớn đảm bảo cơ bản cho vệ sinh và hương vị.
Đây đúng là chặt chém.
Đột nhiên, ánh mắt của Trương Kiều Kiều có chút lạ khi nhìn thấy chủ quán. Chỉ có điều, lần này nhìn vào, nàng phát hiện chủ quán thực sự là một người phụ nữ trẻ khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy nhung đen, mái tóc xoăn dài được buộc cao. Mặc dù đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt và nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải. Ngay cả khi nàng không để lộ cả gương mặt của mình, nhưng nhìn thoáng qua cũng có biết rằng nàng chắc chắn vô cùng xinh đẹp.
Cho dù là cách ăn mặc hay ngoại hình, đều có cảm giác như một đại mỹ nữ thường xuất hiện trong các tiệc xã giao cao cấp , hoàn toàn không phù hợp với quầy hàng nhỏ này.
“ Cô có phải là chủ quán không?” Trương Kiều Kiều ngập ngừng hỏi.
Diệp Yêu nhướng mày gật đầu: “ Đúng vậy, tôi vừa là chủ vừa là đầu bếp. Cô muốn ăn một phần?”
Mì xào cũng không phải là không ăn được, hình như đã rất lâu rồi tôi không ăn. Nhưng…
Trương Kiều Kiều: “ Chủ quán cô chắc chắc là giá này không sai chứ? Giá trung bình của một xuất mì xào là 30 tệ, với giá này tôi có thể đến nhà hàng lớn để mua một phần mang đi.
Diệp yêu cười nói: “ Đừng lo, giá cả đều hợp lý, ăn xong cô sẽ biết.”
Nàng nghĩ một chút” Như thế này đi, cô là khách hàng đầu tiên, cô nhìn xem muốn ăn món gì, tôi sẽ bán miễn phí. Nếu thấy ngon, lần sau lại đến.”
“ Thật sao? Chủ quán, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu!”
“ Yên tâm, không cần lo. Cho cô miễn phí vì tôi tin lần sau cô sẽ đến” Diệp Yêu mỉm cười.
Trương Kiều Kiều: “ Chủ quán, tự tin ghê.”
Diệp Yêu: “ Tôi tự tin mà không phải tập luyện”
Trương Kiều Kiều:…. Chủ quán, cô đừng có mà vênh váo, cô bán ở đây còn chưa có khách nào.
Tuy nhiên thái độ của Diệp Dao khiến cô càng nghi ngờ hơn.
Có lẽ, nó ngon thật? Ít nhất, quầy hàng này từ người đến vật đều rất thú vị, làm cho người ta cũng thấy sảng khoái. Ngồi ở đây ăn đêm, gió đêm thổi,, chắc sẽ rất thoải mái.
“ Được rồi, tôi muốn một món mì xào trứng và thịt nạc.”
Nàng muốn thử xem tài nấu nướng của chủ quán có thể xứng với sự tự tin cô ấy không.
“ Được, xin chờ một chút.” Diệp Yêu vui vẻ đáp lời.
Khi định giá bán nàng cũng đắn đo một chút, dù sao trước kia nàng chỉ làm ở nhà hàng đắt tiền, khách hàng mà nàng gặp không phú thì quý. Bây giờ mở một quán ăn đêm, nàng thật sự không biết phải đặt giá như thế nào. Nếu nàng đặt ít hơn thì sẽ không có lời, đặt cao thì lại dọa một số đông thực khách . Sau nhiều lần cân nhắc, nàng đã đặt một mức giá tối thiểu trong phạm vi mà mình có thể chấp nhận được.
Dù sao, Trọng Thanh đã giúp nàng xin giấy phép hoạt động cho quầy hàng, hàng tháng nàng chỉ cần trả một ít tiền thuê nhà cho cục quản lý cấp cao của thành phố, các loại thuế trong ba năm đầu cũng được miễn- nàng không chắc có thể vì yêu thích mà bán được ba năm hay không? Tóm lại, nàng vẫn kiếm được tiền.
Mì xào trứng và thịt nạc có thể nói là món ăn chủ yếu có thể thấy ở khắp mọi nơi ở thành phố Tùy, người dân địa phương từ nhỏ đến lớn đều ăn, có lẽ ở mỗi gia đình đều có công thức gia truyền nhỏ để chế biến món mì xào trứng và thịt nạc.
Diệp Yêu đương nhiên cũng có.
Khi xào mì, nàng thích cho thêm một ít giá đỗ vào, độ giòn của giá đỗ và độ dai của mì quyện cào nhau, ăn sẽ ngon hơn. Ngoài ra, nàng cũng thích cho thêm một ít rau cải chua cắt nhỏ vào xào cùng. Rau ngâm chua ở Tùy thành được tẩm ướp với các loại rau mầm, một chút chua chua và chút mặn mặn cũng đã đủ kí©h thí©ɧ vị giác của mọi người. Lần này nàng không có nhiều thời gia, nàng đã dùng rau củ ngâm ngoài chợ, nếu thay bằng nước linh thảo thì sẽ ngon hơn.
Mặc dù vậy khi tất cả nguyên liệu được cho vào nồi, một mùi thơm hấp dẫn bắt đầu tỏa ra từ chiếc chảo nhỏ.
Trương Kiều Kiều vốn đang nhàm chán mà ngồi bên bàn cúi đầu bấm điện thoại, bỗng ngửi được mùi thơm thì nhíu mũi.
“ Thơm quá!”
Nàng ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diệp Yêu đang xốc chảo trong ngọn lửa, tất cả nguyên liệu đều thuận lợi mà rơi xuống. Trương Kiều Kiều thử xốc chảo rồi, nhưng tiếc chưa có lần nào thành công. Không ngờ đôi tay của chị chủ gầy gò, trắng trẻo mà lại có sức lớn như vậy.
Hơn nữa, nó có mùi rất thơm!
Mì xào rất dễ có mùi trong quá trình xào, tuy nhiên mùi này không có mùi dầu mỡ như mùi nàng thường ngửi, ban đầu có mùi rất thơm nhưng lâu dần sẽ thành dầu khói . Đó là loại mùi thơm nồng nhưng không nặng, đọng lại quanh chóp mũi, kí©h thí©ɧ tuyến nước bọt.
Trương Kiều Kiều đã có thể nghe tiếng nuốt nước bọt của mình.
Lúc này, một hai người đi ngang qua cũng bị thu hút bởi mùi thơm. Xem giá cẩn thận, rồi nhìn quanh một lát và không nói gì.
Dù sao chứng kiến một người phụ nữ xinh đẹp cầm chảo sắt linh hoạt đưa lên hạ xuống, cũng nhịn không được mà lấy điện thoại ra quay một đoạn video nhỏ rồi đăng lên mạng, tin chắc sẽ có nhiều lượt thích.
“ Có muốn ăn cay không?” Diệp Yêu lớn tiếng hỏi.
Trương Kiều Kiều nghe được, nhanh chóng trả lời: “ Hơi cay là được rồi”
Mặc dù Diệp Yêu không dùng dưa chuột khô của mình làm, có hơi tiếc, mấy ngày nay nàng vội vã làm hai loại nước sốt, một là nước sốt hành lá, hợp với khi không cay, một là tương ớt dùng khi ăn cay. Khi xào bún gạo, nàng thích cho thêm một thìa nước sốt trước khi cho ra chảo, việc này khiến món ăn đậm đà hơn. Hai loiaj nước chấm cũng là công thức gia truyền của nàng, lúc trước nhiều khách ở nhà hàng đã mua.
“ Mì xào trứng và thịt nạc của cô đã xong rồi.” Diệp Yêu đưa mì gạo xào cho Trương Kiều Kiều, cười nói thêm: “ Thử xem mùi vị thế nào.”
Trương Kiều Kiều hoàn toàn bị đĩa mì trước mặt hấp dẫn, gật đầu một cách điên cuồng, ngày khi đặt đũa gắp, chiếc đũa đưa ra một cách thiếu kiên nhẫn.
Có trời mới biết, vừa rồi nàng suýt chút nữa đã bị mùi thơm đó bức điên!
Chị chủ không dùng hộp cơm dùng một lần mà các quán bán đồ ăn đêm thường sử dụng mà thay vào đó, nàng dùng một chiếc dĩa sứ có đáy tròn màu trắng. Nàng vô cùng tỉ mỉ khi phục vụ. Không có vết dầu loang xung quanh dĩa sứ. còn phần mì chiên ở giữa, màu dầu sáng, điểm xuyết thêm ớt đỏ và hành lá, trông rất ngon miệng, Diệp Yêu- người có rất nhiều năm kinh nghiệm tỏ vẻ, tuy chỉ là một quán ăn đêm nhưng vì là một lư bài trong quầy bán đồ ăn đêm, nên trang trí cũng phải đẹp.
Ăn một đũa.
Ngay lúc đó, Trương Kiều Kiều nghi ngờ những món mì mà nàng ăn trong nhiều năm qua có thực sự là mì gạo xào hay không – sợi mì mềm dẻo, giá đỗ giòn tươi, thịt nạc ngon và không bị khô; từng sợi mì đều được nhuộm màu, dưa chuột thái nhỏ, có vị chua nhẹ, vị ngọt của ớt khiến mì càng thêm đậm đà.
Phải! vị của loại ớt này cay nồng lẫn với chút ngọt, không bị ngấy, vị cay vừa phải, dư vị vô tận.
Trương Kiều Kiều không khỏi kinh ngạc kêu lên
“ Ngon quá!” ngon đến nỗi muốn xoay vòng vòng tại chỗ.
Có lẽ vì biểu hiện quá lố, hai người bị hương thơm hấp dẫn nhìn có hơi nghi ngờ: “ Ăn ngon tới vậy sao? Cô gái, cô có phải do chủ tiệm thuê tới không?”