Chương 16

Trong thực tế, ngành công nghiệp thực phẩm cũng có một hệ thống phân cấp nghiêm nghặt.

Ở Trung Quốc, hệ thống cấp bậc này cũng tương đương với văn hóa theo một mức độ nào đó. Từ xưa đến nay, cho dù là cách trình bày hay khẩu vị, các bậc sĩ phu- quan lại trong tầng lớp quý tộc luôn ưa chuộng những món ăn tao nhã. Ví dụ, bắp cải luộc trong bình thường và đơn giản, trông không có gì đặc biệt nhưng cũng phải quan sát thật kĩ những chi tiết bên trong. Những món giống rau trộn khai vị, hương vị thuần túy, mở nắp ra là có thể kí©h thí©ɧ khứu giác, cực kì nồng đậm. Cũng vì vậy mà bị một số nhà phê bình ẩm thực coi là món không cao cấp, nhưng dù nói thế nào thì ai ăn món này lần đầu cũng sẽ yêu thích nó.

Có thể dùng câu “ Miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật.” để miêu tả.

“ Xong rồi, bưng lên đi.” Diệp Yêu nhanh chóng đậy nắp lại, trong chớp mắt nàng thấy Đường Kỳ Phong đang lạnh mặt bỗng hiện lên vẻ thất vọng, không khỏi cười trộm.

Một bữa tối bốn người, đương nhiên không chỉ có món rau trộn, chỉ là món này ngon nhất, mấy cái khác nàng làm những món ăn hằng ngày đơn giản- nộm dưa leo, rau xào, thịt bò xào ớt, lo dạ dày của bà không tốt mà đã làm thêm canh củ từ.

“ Tiểu Diệp giỏi quá, một bàn đầy đủ hương vị.” Bà cụ nhìn về phía Diệp Yêu khen ánh mắt lại càng yêu thích hơn.

Diệp Yêu nhận lời khen không chút khiêm tốn, cười nói: “ Bà ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không.”

Đỗ Vọng đang ngồi một bên không chờ được mà đã sớm mở nắp ra, bên trong nồi đất, nước canh trắng có một chút vàng cháy, có măng đông, nấm đông cô, nấm hương và các loại thứ ăn khác phong phú đa dạng như bao tử, trứng cuộn, thịt viên.Quan trọng là chỉ ngửi mùi thôi đã thấy ngon.

Mùi thật sự rất thơm! Hương vị nồng đậm, khiến cho nước bọt của người ta tiết ra, trong lòng như có móng vuốt nhỏ đang cào chỉ muốn nhanh chóng thưởng thức hương vị của nó.

Ánh mắt đυ.c ngầu của bà cụ sáng lên, lẩm bẩm: “ Mùi thơm này… mùi thơm”

Có chút giống với mùi trong ký ức..

Đường Kỳ Phong thấy vậy tranh thủ múc cho bà ấy thêm chén nữa, rồi lại múc cho Diêp Yêu và Đỗ Vọng đang ngồi chảy nước miếng bên kia.

Bà cụ không chờ được dùng muỗng nhỏ múc chút canh lên, tay run rẩy. Mấy năm nay, các giác quan của bà đang dần dần biến mất, vị giác đã không còn, khứu giác và thính giác cũng không còn tốt như xưa. Trước lúc ăn cơm, bà có thể ngửi thấy mùi thơm nhưng mỗi lần ăn đều không cảm nhận được tựa như đang ăn sáp nến. Bà biết kiếp nạn lớn của mình đã đến, bà cũng không phải là người thích ăn uống nên không để ý gì nhiều. Nhưng nửa năm trước, bà lại nhớ lại những mảnh ký ức đã bỏ quên, nhớ về những người bên cạnh cùng bà đi qua hơn nửa đời người, những món ăn đã từng ăn cùng nhau, đặc biệt là chén canh này.

Cháu ngoại trai duy nhất của bà, Đường Kỳ Phong rất hiếu thảo. Sau khi biết tâm nguyện đã đưa bà đi vô số các hàng quán, đi đến rất nhiều nhà bạn bè, mời nhà hàng làm riêng món này. Nhưng dù ở đâu thì bà cũng không cảm nhận được vị gì, dù thế cũng bà không thấy tiếc bởi vì mỗi lần ngửi được mùi nàng còn biết được nó kém hơn mùi vị trong trí nhớ hơn một chút.

Lần này không giống vậy!

Bà Đường vô cùng chờ mong hôm nay có thể nếm ra hương vị chỉ là một chút thôi cũng được.

Đem muỗng đưa vào, ban đầu vị như nước sôi để nguội, bà có hơi thất vọng nhưng một giây sau vị giác lại truyền đến cảm giác lạ. Mặn kèm theo một chút hương tiêu từ nhạt dần nồng lên.



Đây là thật sao? Hình như bà nếm ra được rồi.

Không tin được bà lại múc thêm một viên thịt viên nhỏ, cắn một cái chất thịt tuôn ra thấm đầy nước canh.

Đây không phải là mơ, bà thật sự đã nếm được hương vị rồi. Bà cụ không dừng được, hấp tấp ăn đồ trong chén được bảy tám phần- thịt viên vừa vào miệng đã tan đi, bào ngư nhỏ và mực mang mang theo vị mặn của biển, bao tử giòn giòn. Ăn một miếng thịt, kẹp thêm chút măng đông và nấm mèo, vừa ngon lại vừa đỡ ngán.

Về những người khác, Đỗ Vọng đã sớm vùi mặt vào bát, Đường Kỳ Phong sững sờ nhìn bà ngoại. Bà ngoại hắn cũng là một tiểu thư khuê các khi lớn tuổi quan tâm nhất đến vấn đề sức khỏe, từ trước đến nay không ăn đêm nhiều, ít khi hắn thấy bà cụ ăn nhanh như vậy.

Khoan đã..

“ Bà ngoại, bà cảm nhận được vị thức ăn rồi? Giọng điệu hắn vui mừng.

Nhận ra mình có chút bất lịch sự, bà Đường ho một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ thận trọng của mình, sau đó đưa chén cho cháu trai: “ Xới cho bà thêm chén nữa”

Tất cả mọi người không nói gì.

Diệp Yêu mỉm cười: “ Xem ra rất hợp khẩu vị của bà.”

Bà ngoại Đường bỗng thở dài, nhìn đồ ăn trước mặt, ánh mắt hiền dịu: “ Bà sinh ra ở thành phố Tùy, từ nhỏ đã ăn món này. Trước kia ở đây có một quán ăn rất nổi tiếng, bà rất thích ăn món này ở quán đó, mặc kệ trong nhà có tiệc hay không, ta đều sẽ quấn lấy ba mẹ gọi món này ăn. Tiếc là sau này quán không còn, bà cũng không được ăn thử nữa. Tiểu Diệp, con làm món này giống hệt như hương vị mà quán đó làm.”

Diệp Yêu trong lòng cảm thấy xúc động, hỏi: “ Bà có thể nói cho cháu quán ăn đó tên gì không?”

“ Trân Ngọc lâu, hình như chủ quán cũng có họ Diệp. Trước kia, quán đó nổi tiếng nhất khu này.”

Không ngờ đây là khách cũ của Trân Ngọc lâu, Diệp Yêu nói: “ Đó chính là nhà cháu, Trân Ngọc lâu là cha cháu… ông cố ngoại của cháu Diệp Sĩ Lý là người đã mở ra.”

Bà Đường hiểu ra: “ Thì ra là vậy, nói sao mà món cháu làm lại giống y đúc “ Phú Quý Mãn Đường” của Trân Ngọc lâu.

Đã nói được cả tên món là Phú Quý Mãn Đường, chắc chắc đây là khách quen.

Không ngờ sau nhiều năm còn có thể gặp được vị khách nhớ đến Trân Ngọc lâu, Diệp Yêu có chút buồn nhưng cũng vui, nói: “ Sao trách được bà chứ “ Phú Quý Mãn Đường” là một trong những món được yêu thích nhất ở Trân Ngọc lâu. Cháu còn nhớ lúc trước khi đến tết, không chỉ có người đặt trước mà mỗi nhà ở thành phố Tùy đều muốn ăn món này còn nhờ cả người đến mua giúp.

Đường Kỳ Phong nghi hoặc nhìn qua, trong lòng nàng lộp bộp một cái, cười ngượng bổ sung thêm một câu: “ Cháu có nghe người lớn trong nhà kể đến.”

Xém chút là lộ.



Bà Đường không chú ý đến chi tiết này, bị Diệp Yêu khơi gợi lại ký ức: “ Đúng, mỗi lần tết đến, nhà bà không thích ra ngoài ăn nhưng lại muốn ăn đồ ăn của Trân Ngọc lâu, những ngày giống như lễ tết, phải đặt món từ rất sớm có có mà ăn.”

Có một năm, lúc bà khoảng bảy tám tuổi, như thường lệ nhà bà đặt mấy món ăn của Trân Ngọc lâu, có cả “ Phú Quý Mãn Đường”, thuê người đến đó lấy người, phòng bếp không đủ nhân lực, đúng hôm đó con trai của một nữa đầu bếp đến chờ mẹ hắn về ăn tết, gọi hắn đi lấy. Khi đó, hắn cũng còn rất nhỏ tuổi, lớn hơn bà một hai tuổi mang đồ nặng lại gặp tuyết lớn, kết quả là sau khi vào của thì ngã làm cho thức ăn bên trong đổ hết. Hắn sợ vô cùng sợ mình gây họa cho mẹ. Muốn đến Trân Ngọc lâu gọi thêm một phần nhưng lại không đủ tiền với lại món này còn phải đặt trước mới có, vừa sợ lại vừa lo, ngồi trước cửa nhà bà mà trộm khóc. Bị bà nhìn thấy, cảm thấy anh trai này rất tội nghiệp, bà nói với mẹ rằng bà ham chơi muốn tự mình bưng thức ăn để khoe khoang nên mới đổ.”

“ Sau đó thì sao?” Diệp Yêu người chơi hệ buôn dưa, dù là phim truyền hình hay điện ảnh thì nàng đều thích.

Đường Kỳ Phong cũng im lặng nghe, những chuyện này trước đây bà chưa hề kể đến.

Chỉ có Đỗ Vọng là không ngừng ăn….

“ Mẹ bà sau khi biết bà làm cũng không nói gì. Hắn rất cảm động, cứ thế mà hai chúng ta quen biết. Về sau bà cảm thấy thức ăn chỉ đổ có một nửa, bên trong còn dư lại một ít, để vậy mà bỏ đi thì tiếc nên để hắn lén tới bếp cầm chén đũa, bọn ta chia ra làm hai phần nhỏ ăn. Có lẽ là do ăn vụng vì vậy bà càng cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn, bà nghĩ đó là thứ ngon nhất mà bà từng ăn, bà liền nhớ mãi cho đến đến bây giờ.

Trên mặt bà cụ có nét vui vẻ, bà vỗ vào tay Đường Kỳ Phong:” Tiểu Phong, bé trai đó chính là ông ngoại cháu.”

Bà xuất thân từ nhà quan lại, mà ông ngoại Đường lại chỉ là con trai của một nữ đầu bếp, trong mắt người ngoài, tình yêu của hai người đã được định sẵn là không có kết quả. Không ngờ, khi xã hội phát triển, nó biến đổi chế độ phong kiến sụp đổ chỉ để lại trên mặt đất đầy thuốc súng. Nhà quan lại không còn được coi trọng mà những đứa trẻ nhà nghèo có thể nhờ đọc sách rồi thành tài. Gia đình bà thất thế, người trong lòng thi đỗ đại học, tiểu thư nhà quan nghèo túng và sinh viên thời đại mới cuối cùng gọi là môn đăng hộ đối.

Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua. Ông Đường là người trong quân đội, mang theo vợ và con gái đến thành phố được sắp xếp một chức nào đó, sự nghiệp thăng tiến, gia đình hòa thuận. Mãi đến mười lăm năm sau một thảm họa đến.

“ Vào lúc đó, vì lý lịch của bà, địa vị không được tốt, liên lụy đến ông ấy. Họ nói ông ấy rằng chỉ cần xác nhận là bà xa hoa lãng phí, tác phong xấu rồi ly hôn với bà thì họ sẽ bỏ qua. Nhưng ông ấy không đồng ý.

Thế là, ông theo bà làm chăn nuôi.

Mùa đông ở phương Bắc, bây giờ các cháu thấy dễ chịu, có hơi ấm, một chút tuyết trông có vẻ đẹp. Chỉ là vào những năm đó đây chính là ác mộng đáng sợ nhất, một chút hơi ấm cũng không có, thậm chí cả củi nhóm lửa cũng không, mặc đồ rách rưới, hở khắp nơi. Ngón chân và đầu gối của ông ngoại cháu không còn khỏe là do chuyện này. Khi đó chẳng có đồ ăn, phải đi làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu nhất mà cơm cũng không đủ ăn. Có lúc đói sắp chết, hai ông bà lại nằm trên đống rơm nhớ lại những món ăn ngon đã từng nếm qua, chính là món “ Phú Quý Mãn Đường” này.

“ Hai ông bà đã hẹn nhau, nếu có cơ lật lại bản án, trở về thành phố Tùy phải đến Trân Ngọc lâu ăn ăn một bữa không đủ thì ăn hai bữa cho đến khi nào ngán mới thôi. Đáng tiếc sau này được trở về mới biết Trân Ngọc lâu đã không còn. Đi ăn món khai vị ở quán khác nhưng lại không tìm lại được hương vị xưa.”

“ Đúng vậy” Diệp Yêu nghe đến khúc này thì vui mừng gật đầu đồng tình nói: “ Cho dù cách làm giống nhau, nhà cháu chắc chắn làm ngon hơn.”

“ Không nghĩ tới rằng nhiều năm như vậy rồi, bà lại có thể nếm lại hương vị này” chỉ tiếc thân thể ông già kia bị suy yếu trầm trọng, mấy năm trước đã đi, chưa kịp ăn lại món kỷ niệm.

“ Vậy nên món bà tìm chính là món ăn của Trân Ngọc lâu” Đường Kỳ Phong hiểu, bà ngoại nhớ cũng không hẳn là hương vị món ăn mà là ông ngoại, hai người cũng nắm tay nhau đi hết cuộc đời.

Hắn nhìn Diệp Yêu, ánh mắt phức tạp cảm thấy lần này hắn đã nợ nàng một ân tình lớn!