Đỗ Vọng cực kì hài lòng với công việc hiện tại. Không chỉ có chỗ ở tốt, hoàn cảnh thuận lợi cho việc tu luyện, lúc trưa ăn thử cơm Diệp Yêu làm càng muốn khóc.
Đây là công việc thần tiên! Phần ăn của nhân viên còn có chứa linh khí! Vì vậy nên hắn đã làm hết sức ngay từ khi bắt đầu công việc.
Có hắn phụ Diệp Yêu tiết kiệm được khá nhiều thời gian. Nàng để những việc có thể làm nhanh chóng, không cần có cần kĩ thuật cho Đỗ Vọng. Hắn cũng không làm Diệp Yêu thất vọng, mặc dù lúc đầu không quen tay, lãng phí một chút thức ăn, nhưng sau mấy tiếng thì cũng làm ra hình ra dạng.
Đỗ Vọng vừa thành yêu không lâu, pháp lực còn yếu, nhưng làm việc vẫn có hiệu suất hơn người bình thường, cùng là một việc hắn không cần ra tay chỉ cần phù phép một chút là được. Cộng thêm bản tính hắn lương thiện, làm việc không lười biếng, sau nửa ngày quan sát Diệp Yêu rất hài lòng, dự định sau này sẽ dạy hắn khống chế linh lực, một số pháp thuật đơn giản như thuật kiểm soát dao, kiếm để hắn sớm phụ trách công việc ở phòng bếp.
Rãnh rỗi Diệp Yêu có thời gian để suy nghĩ về một ít món mới. Mì xào cũng được mà làm nhiều thì cũng chán. Nguyên liệu làm bánh bao thì chỉ có theo mùa, vào tháng năm măng xuân ở xung quanh thành phố Tùy sẽ trở nên dai, nên không thể cho vào thực đơn.
Chà, thực đơn theo mùa có thể cập nhật theo thời gian, còn bây giờ…
Nàng đưa mắt nhìn vào phòng bếp có sốt hành lá và bột bánh bao vừa mới nhào, liền nghĩ đến bún trộn đâu hành. Hành lá có sẵn, vốn là sử dụng khi làm mì, sợi mì thì chỉ cần khi nhào bột mì làm nhiều thêm là được rồi, khá tiện. Thời tiết dần dần nóng lên, hay là làm mì trộn dầu hành ăn.
Nói là làm.
Mì trộn dầu hành mấu chốt chính là sợi mì, nước sốt và dầu hành. Diệp Yêu không thường làm mì thủ công, nhưng không có nghĩa nàng không làm, thực tế thì xưa kia khi nàng làm mì trong nhà hàng rất nhiều. Nàng dùng trứng cho vào nhào chung với bột mì, cả quá trình không cho thêm một giọt nước nào, kyc thuật nhào bột mì thuần thục Đỗ Vọng đứng bên cạnh nhìn có chút sững sờ.
“ Cậu chú ý nhìn, công việc nhào bột sau này sẽ giao cho cậu.”
“ Được, được.” Đỗ Vọng gật đầu.
Diệp yêu sống ở phía Nam, dù thích cách làm sợi mì dai dẻo, nhưng sẽ không dai như mì phía Bắc mà sẽ bóng mượt một chút. Nếu như phía Bắc chú trọng vào cảm giác nồng nàn mùi lúa mạch khi ăn mì thì phía Nam lại thích chăm chút vào phần gia vị hơn. Mì trộn hành lá nhìn khá đơn giản, nước sốt ăn kèm càng dễ làm hơn, bí quyết của Diệp Yêu là cho thêm một xíu đường trắng và mè trắng vào, phối hợp chung với dầu hành nàng đã chế biến, mùi thơm nồng nặc làm cho Đỗ Vọng đang ở bên cạnh thèm chảy nước miếng.
Làm xong Diệp Yêu gắp ra một chén đưa cho hắn: “ Ăn thử đi.”
Nếu như làm mì trộn hành đại đa số sẽ đem mì trụng qua nước sôi rồi cho vào nước lạnh cuối cùng là trộn chung với sốt, kỹ thuật nhanh, chỉ là sẽ làm mất hương vị của mì. Còn có một cách làm là sau khi trộn với sốt thì để lạnh, duy trì hương vị của mì chỉ là hơi tốn thời gian mà quán ăn đêm cần một lượng lớn mì nên cách này không được.
Nàng nghĩ, cầm một cái chậu nhỏ dán một cái bùa làm lạnh ở đáy chậu, thả sợi mì đã nấu vào chậu vài giây, ăn vào miệng thì có thể cảm nhiệt độ hạ xuống có chút lành lạnh, vị đậm đà và thanh mát hoàn toàn tương phản với nhau, không ngờ kết hợp cùng thì hài hòa như vậy.
“ Ăn ngon.” Đỗ Vọng ăn đến nước mắt rưng rưng.
Có một người cũng ăn đến rơi nước mắt là Lê Thi.
“ Không có gì đâu.” Nàng cầm khắn giấy lau mũi, con mắt hơi đỏ lên, cảm thấy mình có chút thiếu ý tứ.
“ Không sao, không có việc gì đâu.” Điền Nguyên Hạo cuốn quýt lắc tay, thận trọng hỏi: “ Em có sao không?”
Hắn công nhận mì trộn dầu hành của quán này ăn thật sự rất ngon, nhưng cũng không ngon tới mức rơi nước mắt chứ?
“ Em chỉ là có chút nhớ mà thôi” Giọng điệu của Lê Thi có chút phiền muộn “ Trước kia ăn sáng em thích gọi một phần mì trộn dầu hành, một phần mì hoành thánh hoặc là sữa đậu nành.”
Nàng là người Ma Đô, cha mẹ đều hi vọng nàng sẽ học Đại học Ma Đô, an ổn mà tốt nghiệp đại học sau đó lấy một người sống hạnh phúc cả đời. Nhưng sau khi nàng tốt nghiệp trung học lại điền nguyện vọng là Đại học Bắc Sơn, bởi vì chuyên ngành mà nàng yêu thích của đại học Bắc Sơn xếp hạng nhất cả nước. Từ đó về sau mỗi năm nàng chỉ có thể về hai lần, gặp dự án cần làm gấp có khi chỉ về được một lần.
“ Ăn ngon thật, còn ngon hơn so với lúc em ăn ở Ma Đô.” Lê Thi lại ăn thêm một đũa.
Lê Thi không nói cho Điền Nguyên Hạo biết nàng nhớ tới bà ngoại đã mất cách đây vài năm. Món mì trộn dầu hành bà làm là món mà Lê Thi thích nhất, khi bé mỗi lần sang nhà ngoại nàng sẽ được nghe câu “ Niếp Niếp về rồi sao, bà ngoại làm mì trộn dầu hành cho con ăn nha” nhưng đáng tiếc bây giờ không còn được nghe câu đó nữa rồi. Nàng đã quên vị mì trộn dầu hành của bà ngoại có vị gì nhưng ăn món ở đây lại như có ma lực đem ký ức trong lòng nàng đào lên
Người khác ăn có thể chỉ thấy ngon, Lê Thi ăn lại là sự tưởng niệm và nỗi nhớ quê nhà.
Nhớ bà ngoại quá…
“ Cám ơn anh, Điền Nguyên Hạo.” nàng trịnh trọng cảm ơn Điền Nguyên Hạo “Em rất thích, lần sau em sẽ mời anh đi ăn.”
Bình thường Điền Nguyên Hạo mời Lê Thi ăn cơm, nàng sẽ chuyển khoản cho hắn ngay tại chỗ, lần này lại muốn hắn chủ động mời. Điền Nguyên Hạo là thẳng nam cũng có thể thấy sự khác biệt, hắn vui muốn chết nhanh chóng gật đầu.
“ Được, đợi đến lúc đó chúng ta lại đến quán này ăn.”
Nếu hắn theo đuổi được crush, liền phát lì xì lớn cho chủ quán.
Một bàn ăn sặc mùi cơm chó, ở bàn khác có người lại không vui vẻ tý nào.
Kha Chí Thành là một biên tập viên ẩm thực địa phương ở thành phố Tùy, sau khi quán ăn đêm của Diệp Yêu nổi tiếng trên mạng, ngoài các thực khách đến vì ăn uống no say ra thì cũng có người là biên tập ẩm thực giống hắn. Chỉ là lúc chủ biên giao cho hắn nhiệm vụ, hắn không thích lắm. Phải biết rằng từ khi nhận chức cho đến hiện tại những nhà hàng quán ăn hắn lui tới đều là những cửa hàng đoàng hoàng? Cũng sẽ không tới mức không ra hồn!
Mang tâm trạng này, ngày đầu tiên sau khi Kha Chí Thành mất hai tiếng đồng hồ ngồi tàu điện ngầm đi từ thành phố đến ngõ Thanh Dương thì kết quả là Diệp Yêu không có mở quán.
Hắn muốn điên, dự định trở về thuyết phục chủ biên loại bỏ chủ đề này đi, không nghĩ rằng chủ biên kêu hắn ngày thứ hai đến đó đợi tiếp. Người lãnh lương không lay động được người phát lương, Kha Chí Thành chỉ có thể ngoan ngoãn đi.
Lần này Diệp Yêu bán.
Đem theo một bụng cay cú, Kha Chí Thành thấy gì cũng bắt bẻ.
Tên quán thì gọi là quán ăn đêm, một cái tên đàng hoàng cũng không có thật sự là quá đơn sơ.
Quán ăn nhỏ như thế này chắc chắn là không sạch sẽ, nhìn bên ngoài sạch sẽ vậy nhưng bên trong không biết có dùng dầu vớt dưới cống ngầm lến không.
Bán đắt tới vậy sao? Hắn muốn hét lên đây không phải là chiếm đoạt tài sản ban ngày ban mặt sao?
Nhiều người xếp hàng? Người trong nước đúng thật là không có kiến thức, tâm lý đám đông nặng thật, làm như tám trăm năm rồi chưa được ăn qua đồ ngon hay sao?
Hắn nghĩ, chen được đến đầu hàng còn chưa mở miệng gọi món thì bị Đỗ Vọng cắt ngang: “ Mời ra phía sau xếp hàng, không thể chen ngang được.”
Kha Chí Thành tranh thủ mở miệng nói: “ Chủ quán, tôi là biên tập viên ẩm thực “ Thám tử ẩm thực của thành phố Tùy”, tôi thấy quán ăn này trên Weibo, muốn ghé thăm một chút.
Thông thường sau pha giới thiệu này, các quán ăn đều sẽ bật đèn xanh cho hắn, không chỉ lập tức xếp chỗ ngồi mà còn sẽ đề chủ quán hoặc bếp trưởng ra nói chuyện với hắn một lúc. Sau khi ăn xong, đa số sẽ cho miễn phí- số tiền kinh phí sẽ rơi vào túi hắn, thậm chí có quán ăn nhỏ sẽ cho hắn một khoản tiền nhỏ, đây là nguồn thu nhập quan trọng của hắn.
Hắn bày ra dáng vẻ bình thản tự tin, chờ đối phương sắp xếp chỗ ngồi cho mình, không ngờ Đỗ Vọng chỉ chớp chớp mắt mấy cái vẫn là câu nói kia: “ Mời ra phía sau xếp hàng, không thể chen ngang được.”
Kha Chí Thành: “ … Nếu như tôi hài lòng, quán ăn đêm của mấy cậu sẽ được lên “ Thám tử ẩm thực của thành phố Tùy.” Người này nghe mình nói không hiểu sao? Đỗ Vọng: “ Xếp hàng.”
Vị khách hàng này có chuyện gì vậy ? Không biết chen ngang hàng là rất mất lịch sự sao? Nói còn không nghe! Đỗ Vọng tức giận, hơn nữa tài khoản viết bài về ẩm thực công chúng* là gì?
Tài khoản ẩm thực công chúng* tương tự như food reviewer.
Kha Chí Thành không ngờ đối phương lại không hành xử như như lẽ thường, khiến hắn không có đường để đáp lại, đặc biệt nam sinh tóc vàng trước mặt nhìn mềm mại đáng yêu đối diện hắn có cảm thấy một áp lực ở đâu đó. Hắn ngầm hừ một tiếng, mặt xanh lét đi về phía cuối hàng.
Hắn không dám về, chủ biên vẫn còn đang chờ hắn giao bản thảo đó.
“ Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thời điểm xảy ra chuyện, Diệp Yêu đang tính tiền cho bàn khách quen, sẵn tiện trò chuyện vài câu. Quay lại sạp hàng thì thuận miệng hỏi một câu. Đỗ Vọng kể chuyện cho nàng.
“ Làm tốt lắm.” Nàng khen ngợi hắn một câu.
Diệp Yêu và Đỗ Vọng người vừa mới mở linh trí, tất nhiên là nàng biết tài khoản ẩm thực công chúng là gì, cũng không để ý lắm, mặc kệ là ai đến địa bàn của nàng thì phải tuân thủ quy tắc của nàng.
Đến lượt Kha Chí Thành cũng đã là mười một giờ đêm, hắn chọn toàn bộ món có trong thực đơn, dù sao công ty chi trả. Nhưng xem ra hôm nay không có thêm khoản thu nhập nào rồi.
Sau khi ăn xong, hắn không thể không thừa nhận quán ăn đêm này nổi tiếng cũng có lý do của nó, mỗi món đều quen thược với mọi nhà, có ở khắp mọi con đường, như vậy mới thấy được độ xuất sắc của quán này. Ăn vào khó mà quên được.
Nhưng cho dù có ngon hắn sẽ không nói tốt cho cái quán này trong bản thảo đâu! Hắn oán hận nghĩ.
Diệp Yêu không biết rằng có một vị khách vừa ăn món của mình lại vừa nghĩ đến mấy chuyện lung tung như vậy, cho dù biết cũng không để tâm, nàng muốn đắt khách, muốn có nhiều khách đến, không dựa vào tuyên truyền công khai- cực kì tự tin vào tài nấu ăn của mình.
Hiện tại nàng đang nhìn vào điện thoại của mình, sau một ngày không có tin tức Đường Kỳ Phong cũng trả lời tin nhắn: “ Được.”
Năm phút sau, hắn nhắn thêm một câu: “ Có thể mang theo một người không?”