Chương 11: Bánh Bao Nhân Măng

Đường Kỳ Phong hiện đang phụ trách vụ án lớn của một quận trong thành phố Tùy. Một gia đình năm thành viên đều bị gϊếŧ sạch trong nhà. Vụ án này vô cùng nghiêm trọng và dư luận hết sức phẫn nộ, sở công an của tỉnh đã đặc biệt cử thanh tra đến thành phố Tùy thành lập tổ chuyên án, ra lệnh phải giải quyết vụ án theo thời hạn.

Đường Kỳ Trọng đã mang theo đội cảnh sát hình sự của mình làm việc ròng rã hơn một tháng, cuối cùng đến hôm nay cũng tìm được hung thủ, bắt người về thẩm vấn lấy lời khai. Bận rộn đến một giờ sáng, mới từ cục công an về nhà.

Mấy năm trước hắn có mua một căn nhà ở khu mới của thành phố Tùy, nhưng hắn vẫn thích ở trong khu nhà cũ ở ngõ Thanh Dương hơn, không chỉ đơn giản là do kỉ niệm với nơi này mà còn bởi vì gần thành phố, chỉ mất 20 phút đi bộ, đi làm khá thuận tiện. Không ngờ, hôm nay đi làm về lại thấy ba tên lưu manh cầm dao vây quanh một cô gái có ý đồ xấu, hắn đánh một quyền vào đầu tên lưu manh khiến hắn ta ngã xuống đất.

“ ĐM.”

Hai người còn lại bao vây hắn, nhưng lại nhanh chóng bị đánh hục trên mặt đất trong hai giây vì chênh lệch sức mạnh quá lớn.

Đường Kỳ Phong một tay ấn người xuống, một tay theo thói quen đưa ra phía sau tìm còng tay, không có còng! Lúc này mới nhớ ra, bây giờ đã tan làm, hôm nay làm xong nhiệm vụ thì đã trả súng ống và còng tay cho đơn vị. Nhân lúc hắn không để ý, Hoàng Mao đang bị đè xuống đã thoát ra. Ba tên này bình thường cấu kết làm việc xấu với nhau, luôn đi chung nên cũng có chút ăn ý. Hai người kia nhìn thấy Hoàng Mao thoát, đang nằm dưới cũng lập tức đứng lên nhanh chóng chạy đi.

Đường Kỳ Phong mắng thầm, nhìn ba người họ chạy vào màn đêm, mặt không có cảm xúc gì. Có thể là khoảng thời gian này làm việc cực khổ, nên hắn mới dễ dàng để bọn chúng chạy thoát như vậy, nếu như cấp dưới biết được, không phải hắn sẽ bị cười thúi mặt hay sao? Liếc nhìn cô gái nhỏ yếu ớt đứng bên cạnh, hắn dừng đuổi theo.

“ Cô có sao không ?”

Mấy người trong đội thường nói, mặt của đội trưởng có thể dọa khóc con gái nhà người ta, không phải do hắn xấu, chỉ là mặt hắn có hơi lạnh lùng, toàn thần tản ra hơi thở xa cách, nhất là khi hắn nhíu mày một cái, bọn họ nhìn cũng thấy sợ. Cho nên lúc hỏi câu này, hắn cố ý nói giọng nhẹ nhàng, tránh hù dọa cô gái nhỏ xém vị cướp bóc.

Đương nhiên cô gái nhỏ Diệp Yêu không hề sợ hãi, nàng ngẩng đầu, sương mù màu đen trong mắt đã không còn, ánh mắt trong trẻo mang theo ý cười.

“ Tôi không sao, cảm ơn anh.”

Nàng thấy rất vui, mặc dù có dư sức để đối phó với bọn lưu manh này, nhưng có anh hùng cứu mỹ nhân, thì bớt đi phiền phức. Nàng đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, ra đòn gọn gàng dứt khoát, thân thủ không tệ.

“ Không sao là tốt rồi.” Đường Kỳ Phong nhìn thấy gương mặt của nàng, trong mắt cũng lóe lên chút kinh ngạc, hắn nhíu mày nhìn con ngõ yên tĩnh mở miệng nói: “ Cô đang về nhà sao? Tôi đưa cô về. Yên tâm tôi không phải là người xấu.”

Hắn lấy thẻ cảnh sát từ trong ngực ra cho cô xem.

Hắn có vẻ là một chàng trai lạnh lùng cứng nhắc nhưng thật ra lại là người rất tinh tế, Diệp Yêu nghĩ.

Nàng không từ chối. Một con Dạ Yêu yếu ớt đi về nhà dưới sự hộ tống của anh cảnh sát. Chỗ này cách nhà nàng khá gần, rẽ qua hướng này đi một chút là tới.

“ Nhà tôi ở ở đây, cảm ơn anh.”

Đường Kỳ Phong thấy nhà nàng ở Diệp trạch, có chút kinh ngạc. Là một người sống ở ngõ Thanh Dương cũng khá lâu hắn đương nhiên là biết Diệp trạch, nhưng không ngờ rằng gia đình này cũng từ nước ngoài trở về sau nhiều năm vắng bóng. Hắn gật đầu, tính nhìn cô bước vào cửa thì dặn dò một câu:

“ Cầm dao cướp bóc là tội nặng, sáng mai cô nhớ phải đến cục công an thành phố làm hồ sơ báo án. Còn nữa, mấy ngày nay đi đâu cũng phải cẩn thận một chút.”

Diệp Yêu ngoan ngoãn gật đầu, cô lấy điện thoại di động ra: “ Nếu được tôi có thể kết bạn Wechat với anh không? Đến lúc đó có chuyện gì, tôi sẽ hỏi ý kiến của anh.”

Hai người thêm Wechat của nhau, đặt tên cũng đơn giản Diệp Yêu chỉ vào người: “ Tôi là Diệp Yêu, cảnh sát Đường.”

Đường Kỳ Phong không giỏi nói chuyện lắm, chỉ dặn dò: “ Ban đêm đóng cửa cẩn thận, nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi.”

Hắn chỉ vào tòa nhà cách đó không xa, cũng là một biệt thự hai tầng, cách Diệp trạch khoảng bốn mươi mét.

“ Tôi ở chỗ đó.”



“ Thì ra là hàng xóm.” Diệp Yêu kinh ngạc.

Trước khi nàng ra nước ngoài thì tòa nhà kia vẫn còn bỏ trống, không ngờ bây giờ đã có người đến ở.

Đường Kỳ Phong gật đầu, không chào lời nào, quay người rời đi sau khi dặn dò nàng. Hắn cao khoảng 1m87, nhiều năm rèn luyện đã khiến vóc dáng hắn chuẩn không cần chỉnh, lưng thẳng vai rộng, ngay cả khi hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường cũng không thể giấu được sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Diệp Yêu nhìn bóng lưng người đàn ông, nụ cười trên môi càng đậm.

Nàng đã nhớ kỹ, đội trưởng Đường ngoài lạnh trong nóng.

Mặc dù chỉ ngủ bốn năm tiếng, nhưng sáng sớm tinh thần của Đường Kỳ Phong vẫn sáng láng xuất hiện ở cục cảnh sat thành phố. Mới hơn bảy giờ, chưa đến giờ làm việc nhưng ký túc xá của đội cảnh sat hình sự đã có không ít người, có một số người thì bận rộn suốt đêm nên ở lại làm. Trước đó hắn cũng định ở lại làm, chỉ là đã nhịn ngủ mấy đêm nên bị cấp dưới khuyên về nhà nghỉ ngơi một đêm.

“ Lão đại, tối hôm qua đã chỉnh khẩu cung xong hết rồi.” Cảnh sát hình sự Tiểu Lộ báo cáo với hắn.

Các cảnh sát đều thích gọi riêng anh là lão đại, đương nhiên nếu gặp cấp trên phải gọi là đội trưởng Đường.

“ Còn có vật chứng ở khoa kia, buổi sáng sẽ có kết quả.” Một người khác theo phía sau chính là cô gái duy nhất trong đội của hắn tên là Nhậm Hiểu Đường.

“ Được, làm rất tốt.” Hắn vừa nghe báo cáo của mọi người, vừa buông đồ trong tay xuống: “ Tôi đã mua bữa sáng, chưa ăn thì tranh thủ đi ăn sáng đi.”

Mọi người reo hò, đều tiến lên phía trước.

Đơn giản chỉ là bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành lại được bọn họ ăn một cách ngon lành. Vụ án này rất quan trọng, làm cho tất cả mọi người đều có áp lực, hơn một tháng không được nghỉ ngơi, bây giờ vụ án đã kết thúc cuối cùng cũng có thời gian trò truyện tám nhảm với nhau.

“ Vẫn là lão đại chu đáo.”

“ Ôi, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn bánh quẩy với sữa đậu nành.” Trước đó làm gì có thời gian chậm rãi mà ăn bánh quẩy ngâm sữa đậu nành, đều là cắn vài cái cho xong.

“ Không cần cao sang, cho tôi một phần mì xào nóng hổi là được rồi.” Có người thở dài nói.

“ Nghe nói gần đây có một quán ăn đem mới mở, mì xào rất ngon, đã có mấy người giới thiệu với tôi nhưng tôi lại chưa có thời gian để đi.” mắt Nhậm Hiểu Đường sáng lên: “ Lão đại, vụ án này đã kết thúc rồi. Buổi tối chúng ta tới đó ăn đi?”

Một người khác phản đối: “ Tôi nói nhỏ này Đường Đường, dù gì đây cũng là tiệc liên hoan mà? Sao lại ăn quán ven đường phải đi nhà hàng Khánh Vân chứ đúng không, lão đại?”

Nhà hàng Khánh Vân là nhà hàng lâu năm nổi tiếng ở thành phố Tùy, giá cả khá cao, bình thường bọn họ không dám đi.

“ Được.” Đường Kỳ Phong đương nhiên hiểu ám thị của hắn, vui vẻ đồng ý “ Hôm nay xong việc, tối nay tôi mời ăn ngon.”

Những con sói đói này thực sự cần được khen thưởng.

Ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng trở lại vị trí tiếp tục làm việc. Đường Kỳ Phông dẫn đầu đội cảnh sát hình sự thành phố Tùy, tỷ lệ phá án cao, trong ngành công an cũng có chút danh tiếng. Chuyện này cũng có liên quan tới thành viên trong đội cũng làm việc liều lĩnh chẳng khác nào đội trưởng của mình.

“ Đúng rồi, Tiểu Lộ.” Đường Kỳ Phong nghĩ đến một chuyện gọi Tiểu Lộ lại: “ Nếu cậu làm xong việc thì đem đoạn ghi hình ở ngõ Thanh Dương hẻm D3 điều tra đi, thời gian khoảng hai giờ đến hai giờ rưỡi. Còn nữa, nếu có người đến báo án gặp cướp bóc thì nói tôi một tiếng.”

Chỉ là cả ngày không có ai đến báo bị dao uy hϊếp rồi cướp bóc.

Diệp yêu đang ở nhà ngủ ngon lành quên mất chuyện này..?

Có khẩu cung hoàn chỉnh và chứng cứ, vụ án giật gân ở thành phố Tùy cũng đã được giải quyết, hung thủ không có cơ hội lật lại bản án. Thanh tra từ tỉnh trở về sở công an với kết quả mỹ mãn, trước khi đi còn bày tỏ sự cảm kích đối với Đường Kỳ Trọng.



Sau khi kết thúc công việc ngày hôm nay, đèn đuốc cũng đã sáng trưng, gần mười một giờ đêm. Nhà hàng Khánh Vân đã không thể đi, chín giờ rưỡi thì nó nó không còn mở cửa. Đường Kỳ Phong đồng ý chọn một ngày khác để mời họ. Hôm nay, hắn thấy tinh thần mọi người vẫn còn phấn khởi, quả thực là thời điểm thích hợp để ăn mừng, vì vậy hắn quyết định đến quán ăn đêm mà Nhậm Hiểu Đường nói đến.

Mười một giờ, các nhà hàng lớn đã không còn mở cửa kinh doanh, nhưng lại là lúc các quán ăn đêm bước vào thời gian nhộn nhịp.

Quán ăn đem của Diệp Yêu không tụ tập đông đúc, còn ở trong một cái ngõ hẻm ngoằn ngoèo, đến lúc bọn họ tìm được thì thấy ba vòng tròn trong ngoài đều đầy người.

“ Chà, nhìn thế này chắc chắn là ăn ngon.” Mắt Nhậm Hiểu Đường lấp lánh như sao, thời gian ít ỏi của nàng chính là dùng để tìm kiếm đồ ăn ngon. Ngay cả người đùa cợt nàng và không có thiện cảm về quán ăn đêm này cũng cảm thấy khá ổn.

Suy cho cùng, đồ ăn có ngon hay không, nhiều dòng người xếp hàng là biết.

Bọn họ còn có chiến lược chia thành hai nhóm, món nhóm đi gọi món, một nhóm đợi giành chỗ. May mà hôm nây khách đi theo nhóm cũng nhiều, đợi chừng mười phút thì có cái bàn để trống, mọi người cố gắng chen vào thì cũng nhét đủ.

Đường Kỳ Phong là thuộc dạng ông chủ thích tiêu tiền, không cần làm gì cũng có người giành chỗ gọi món cho hắn, cho nên hắn không thấy chủ quán là Diệp Yêu.

Mãi cho đến khi Diệp Yêu bưng mì xào đến, hắn mới biết: “ Là cô”

Diệp Yêu mỉm cười gật đầu: “ Thật trùng hợp, cảnh sát Đường.”

Lông mày Đường Kỳ Phong hơi nhíu lên: “ Hôm nay cô không đến cục cảnh sát báo án.”

Hắn có một đôi lông mày sắt bén, lại có thêm gương mặt lạnh lùng, lúc nhíu mày rất dễ khiến người ta cảm thấy hắn đang tức giận, gặp người nhát gan có khi không dám nhìn thẳng vào mặt hắn. Đây cũng chính là lý do vì sao Nhậm Hiểu Đường và các nữ cảnh sát than phiền, đội trưởng Đường rõ ràng là một anh chàng đẹp trai có phong độ nam tính, nhưng lại không có mối tình vắt vai nào.

“ Xin lỗi, vì tôi quá bận. Ngày mai tôi chắc chắn sẽ đến.”

Diệp Yêu có chút chột dạ, nàng ngủ cả ngày, thức dậy cũng đã ba bốn giờ chiều, chuyện về mấy tên lưu manh kia nàng cũng quên mất. Nàng có vào xem Wechat của Đường Kỳ Phong, nhưng lại thoát ra sau hai giây. Dù sao trai đẹp sao có thể bằng sánh được với chiếc giường và giấc mơ đẹp của nàng chứ.

Nhưng mà nàng không ngờ, sau mấy tiếng nàng lại gặp hắn.

Con mắt Diệp Yêu càng sáng.

Nhậm Hiểu Đường và mấy người khác đều nhìn Diệp Yêu và Đường Kỳ Phong đầy hứng thú, tò mò hỏi: “ Chủ quán, cô quen biết với đội trưởng Đường của chúng tôi sao?”

Diệp Yêu chỉ nói: “ Tôi với đội trưởng Đường là hàng xóm.” Ngàng cười cười” Hôm nay coi như tôi mời mọi người, cứ tự nhiên.”

Đường Kỳ Phong từ chối: “ Không cần, chuyện tối hôm qua chỉ là trách nhiệm mà tôi phải làm thôi.”

Hắn là cảnh sát, nhìn thấy chuyện như vậy chắc chắn phải giúp đỡ.

Nhậm Hiểu Đường và bọn Tiểu Lộ cũng tranh thủ khéo léo từ chối, họ đã bàn lần này đội trưởng mời sao có thể để người khác tính tiền. Mà họ cũng không biết rõ là chuyện gì, nhận cũng không tốt. Hơn hết, một cô gái nhỏ xinh đẹp tự mở quán rất là khó khăn. Nếu trong nhà có tiền, sao có thể để một cô gái đi mở một quán ăn đêm? – Về sau khi biết được sự thật, họ chỉ biết khóc thầm.

Diệp Yêu nghe vậy cũng không bắt ép, chỉ là lấy thêm hai cái l*иg trúc nho nhỏ đến “ Vậy cho mọi người hai l*иg bánh bao có được không?”

Không nói đến tâm tư khác, nàng thật sự thích mấy người này. Sạch sẽ, thoải mái là người mà nàng thích kết bạn.

Mở nắp l*иg ra, trong một l*иg là bốn cái bánh bao mũm mĩm, trắng nõn như tuyết, tinh xảo đáng yêu.

“ Tôi làm mấy bánh bao nhân măng mọi người mau ăn thử đi, mùi vị cũng không tệ lắm đâu.”