Chương 6-2: Xe Phòng Xa 2

“Em xem giới thiệu hẳn là không thành vấn đề, nhưng nếu muốn đua xe thì sẽ có hơi chút khó.” Trong ấn tượng của Thu Ngữ, tốc độ của xe Phòng Xa đều không nhanh, không thể so với xe việt dã.

Hiển nhiên, Thu Ngữ đã xem nhẹ năng lực của hệ thống, nếu là sản phẩm công nghệ cao, cho dù rất giống với sản phẩm ở địa cầu, nhưng cũng so với trên địa cầu lợi hại hơn rất nhiều.

“Chỉ cần có thể chịu được chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và buổi tối là được, đúng rồi lần trước em nói hướng dẫn là như thế nào?” Ân Diệc cũng rất có hứng thú với thứ này, hiện tại chỉ có các khu an toàn mới có internet, tư nhân cũng đừng suy nghĩ.

Ra cửa hoặc là phải tìm người dẫn đường, quen thuộc với tình hình giao thông cùng hoàn cảnh, hoặc là chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình, điều này làm cho người đã quen dùng vệ tinh hướng dẫn gần như đều rất khó thích ứng.

“Là trên xe tự mang, nhưng giống như chiếc xe cần phải đi qua địa phương đó mới có thể rà quét được bản đồ quanh thân.” Thu Ngữ cũng là sau đó mới phát hiện hướng dẫn không có sẵn bản đồ.

Thu Ngữ vốn dĩ tưởng rằng về sau có hướng dẫn cùng điều khiển tự động, Ân Diệc ngày thường có thể nghỉ ngơi một chút, kết quả không có bản đồ hướng dẫn, vẫn phải tự lái.

Về phần tự động điều khiển, kỹ thuật này ở nước ngoài cũng rất không tồi, trong nước rất ít có lại thường hay phát sinh sự cố, nhưng hiện tại ở mạt thế, cũng có thể xem nhẹ tất cả, đương nhiên, đây chính là sản phẩm công nghệ cao của hệ thống, tự nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Nghe Thu Ngữ nói bản đồ cần chính mình lái xe rà quét mới có thể dùng, Ân Diệc nhưng thật ra lại lý giải, hiện tại là động đất, hồng thủy, thiên thạch thay phiên lăn lộn qua thành thị, đường phố, quảng trường, bản đồ cũ gần như vô dụng, hướng dẫn khẳng định là cần bản đồ mới.

“Không có việc gì, chúng ta vừa lúc trên đường một bên lái xe một bên rà quét bản đồ, về sau nếu có đi lại thì cũng không cần phiền toái.” Ân Diệc hiện tại lòng tràn đầy hưng phấn với chiếc xe mới, cảm giác các thứ khác đều không là vấn đề.

“Cũng được, chờ ngày mai lấy xe ra, còn có thể thêm nhiều tính năng vào bên trong.” Thu Ngữ cũng có chút cao hứng, có một loại cảm giác muốn trang hoàng nhà mới.

“Dù sao mấy thứ kia hệ thống của em đều có thể làm ra được, cái này chúng ta cứ từ từ tới.” Ân Diệc nhìn Thu Ngữ ngồi trên giường nhấp miệng mỉm cười, loại cảnh tượng này thật là lâu rồi chưa thấy qua.

Trước kia khi ba mẹ Thu Ngữ vẫn còn, ngày mùa đông, bọn họ cùng nhau xem TV, Thu Ngữ cứ chùm chăn như vậy, bọc chính mình thành quả cầu, hai con mèo lười nhác nằm ở bên người cô ngủ.

Ở dưới ánh lửa bếp lò, Ân Diệc nhìn khuôn mặt thanh tú của Thu Ngữ, đối với người ngoài tới nói, Thu Ngữ lớn lên, chính là rất bình thường, đương nhiên cũng là vì Thu Ngữ luôn thích để mặt mộc, thiếu đồ trang điểm điểm tô cho đẹp, luôn thiếu mị lực nữ nhân.

Nhưng Ân Diệc cố tình lại thích Thu Ngữ như vậy, chuyện trải qua khi còn nhỏ làm hắn không thích nữ nhân xinh đẹp như mẹ nuôi trước đây của hắn, bao gồm cả chuyện sau này ở trong ngục giam, nghe được nhiều nhất cũng là sự tình mỹ nữ tai họa người.

Cũng không phải nói Thu Ngữ không đẹp, chỉ là đối với vẻ đẹp, mỗi người lý giải một ý, Thu Ngữ ôn nhu như nước như vậy ngược lại càng làm Ân Diệc không dứt bỏ được.

Trái lại ngũ quan của Ân Diệc lại có hơi chút thâm thúy, có hơi chút cảm giác con lai, chiều cao đến 195 cm, thập phần cao lớn, lại trong mấy năm ở trong ngục giam đi theo mấy anh cả rèn luyện mỗi ngày, thiếu niên năm đó gầy như ma côn, chờ tới khi ra ngoài, cả người càng ngày càng có hình.

Làn da cũng thực trắng, thậm chí còn trắng hơn cả nữ sinh, nhưng bởi vì hàng năm xụ mặt, khí chất tương đối lãnh ngạnh, không cho người một loại cảm giác nhẹ nhàng.

Thu Ngữ cùng Ân Diệc đứng chung một chỗ, người cao 1m7 như Thu Ngữ trở nên thập phần nhỏ xinh.

Ân Diệc trước đó khi đến trường học Thu Ngữ, lúc ban đầu còn có người đuổi theo Thu Ngữ muốn xin số điện thoại của Ân Diệc, rốt cuộc gương mặt kia vẫn là rất soái khí, rất nhiều nữ học sinh đều mê mẩn.