- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị
- Chương 5: Cướp bóc.
Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị
Chương 5: Cướp bóc.
Chương 5.
Trì Nghiễm nhéo nhéo ấn đường đang đau nhức, “Hiện tại còn sớm, cậu trước nghỉ ngơi một hồi, giữa trưa lại đi đến nhà ăn tìm thức ăn.”
Hướng Nam Xuyên vừa vặn nói tốt, liền nghe thấy hệ thống lạnh lùng nói: “Người tromg lúc ngừng kinh doanh không liên quan không được lưu tại siêu thị.”
Hướng Nam Xuyên tức khắc hơi giật mình, anh cư nhiên lại quên chuyện quan trọng như vậy, mới vừa kề vai chiến đấu xong liền đem chiến hữu quăng ra ngoài, tựa hồ có chút quá phận. Hướng Nam Xuyên xin lỗi nói: “Trì Nghiễm, công ty tôi có quy định, trong lúc ngừng kinh doanh siêu thị không thể lưu lại người ngoài.”
Trì Nghiễm vẫn là lần đầu tiên nghe nói loại quy định này, hắn im lặng một lúc lâu, bất quá nếu là công ty kia, có loại quy định này cũng không ngoài ý muốn, hắn gật gật đầu, “Tôi hiểu được, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hắn đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài.
“Từ từ.” Hướng Nam Xuyên gọi lại hắn, anh nhìn nhìn bên ngoài có mấy chục con tang thi đang bồi hồi không tiêu tan, “Dị năng của anh còn chưa có khôi phục, anh trước lưu tại trong tiệm nghỉ ngơi một chút, chờ dị năng khôi phục lại đi ra ngoài.”
Trì Nghiễm xác thật có chút chống đỡ không được, hắn không có cự tuyệt ý tốt của Hướng Nam Xuyên, chậm rãi ngồi dưới đất, từ trong túi móc tinh hạch ra khôi phục dị năng.
Tay Hướng Nam Xuyên tùy ý từ kệ để hàng cầm lấy một quả táo, đi đến quầy thu ngân, mở giao diện cửa hàng ra, bắt đầu nhập hàng.
Quả táo lúc nhập hàng là một đồng vàng, quả quýt hai đồng vàng, nhìn đến số tiền nhập hàng, Hướng Nam Xuyên âm thầm líu lưỡi, nhập hàng một quả táo có một đồng vàng, liền dám bán được 38 đồng vàng, cái siêu thị này đủ lòng dạ hiểm độc, bán ra giá cả là do siêu thị định, anh chỉ là cửa hàng trưởng, không có thay đổi hay đánh gãy quyền lợi được.
Bất quá đã là lúc mạt thế, bán như vậy cũng thật bình thường, phỏng chừng siêu thị còn bán trái cây cũng chỉ có một nhà này không còn chi nhánh nào khác.
Hướng Nam Xuyên đem một trăm đồng vàng ngày hôm qua thu được toàn bộ rót vào quả táo cùng quả quýt.
Siêu thị lần đầu tiên xây dựng yêu cầu thêm một ngàn đồng vàng cùng mười danh tiếng, hôm qua mới chính thức khai trương, phải có thêm bốn khách nhân nữa, đạt thành bốn lần “Năm phần khen ngợi” mới đủ.
Không liên quan, hôm nay hẳn là có thể đem cái phố tang thi này rửa sạch xong, khẳng định sẽ có người sống sót ra tìm đồ ăn, đến lúc đó lại đem những người sống sót lừa gạt tới đây là được.
Đối với việc cường mua cường bán, Hướng Nam Xuyên cảm thấy rất có lương tâm, anh liều mạng nhỏ rửa sạch tang thi, cũng không phải là nghĩa vụ miễn phí gì, anh tin tưởng, có Trì Nghiễm ở đây, không sợ bọn họ quỵt nợ.
“Đô đô ——” một chiếc xe tải màu vàng nhỏ ngừng ở cửa, chỉ thấy thùng xe của nó có mấy cái rương lớn, tiếp theo có mấy người mang mũ giáp đi xuống, đi đến sau thùng xe, dọn cái rương xuống đặt ở cửa tiệm. Buông cái rương, bọn họ lại không rên một tiếng mà mở xe tải nhỏ đi rồi.
Trong toàn bộ quá trình, mắt của các tang thi bên ngoài nhìn thẳng ngang qua, giống như bọn họ không tồn tại, không nhào lên đi cắn bọn họ.
Hướng Nam Xuyên nhìn đến sửng sốt.
Xe mới vừa đi được 100 mét, Trì Nghiễm liền đã nhận ra, hắn nói: “Đây là nhân viên công ty của các cậu?”
Hướng Nam Xuyên ra vẻ bình tĩnh nói: “Không sai, tôi mới vừa đặt mấy rương táo, kho hàng không còn nữa rồi.” Anh nói, đi đến cửa, đem mấy cái rương kia kéo trở về.
Trì Nghiễm đi tới hỗ trợ, “Mấy thứ này dọn đến nơi nào?”
Trong tiệm chỉ có hai mươi mét vuông, không có chỗ nào có thể đặt được cái rương, kỳ thật Hướng Nam Xuyên có thể mở kho hàng ra, đem cái rương bỏ vào kho hàng, nhưng có người ngoài ở đây, anh tìm không ra lý do giải thích cái rương vì cái gì sẽ tiêu thất vào hư không, chẳng lẽ muốn giải thích anh có dị năng không gian? Nếu không phải kho hàng chỉ tiếp thu đồ vật có liên quan đến siêu thị, anh thật đúng là muốn làm bộ chính mình có dị năng không gian.
Hướng Nam Xuyên nghĩ nghĩ, “Đặt ở sau quầy thu ngân là được.”
Trì Nghiễm nhẹ nhàng xách lên một cái rương, thuận tay đem cái rương trên tay Hướng Nam Xuyên cũng mang đi, Hướng Nam Xuyên vội vàng nói: “Tôi sắp bê đến nơi rồi.”
Trì Nghiễm khẽ lắc đầu, “Sức lực của tôi lớn hơn. Đợi lát nữa đi đến tiệm thuốc tìm chút thuốc giảm nhiệt, cầm máu.”
Hướng Nam Xuyên nhớ tới trên vai hắn có vài miệng vết thương, “Cũng đúng, miệng vết thương trên người của anh phải xử lý một chút mới được, bất quá không biết phố này có tiệm thuốc không.”
Trì Nghiễm nhìn Hướng Nam Xuyên, giải thích, “Tôi ngày hôm qua ở trên thành đồ điện thấy được, trước thành mỹ thực có một tiệm thuốc.”
Nguyên lai con phố này còn có thành mỹ thực a, ngày hôm qua vội vàng dọn sách, gϊếŧ tang thi, Hướng Nam Xuyên cũng chưa kịp nhìn xem bố cục toàn bộ con phố.
Sau khi dọn xong cái rương, Trì Nghiễm lấy notebook mà tối hôm qua Hướng Nam Xuyên đưa cho hắn, hắn tối hôm qua đem phố buôn bán này vẽ xuống dưới.
Phố buôn bán này đại khái có hơn 300 cửa hàng, trong đó bao gồm thành đồ điện, tiệm cà phê, cửa hàng quần áo, nhà ăn cùng mấy chục cửa hàng nữa, tiệm trái cây của Hướng Nam Xuyên ở chỗ đầu đường, mà thành mỹ thực liền ở đuôi phố.
Trì Nghiễm nghỉ ngơi được hai giờ, mí mắt Hướng Nam Xuyên cũng hơi nhắm lại.
Tang thi bên ngoài không nhiều lắm, dị năng của Trì Nghiễm cũng đã khôi phục, Hướng Nam Xuyên không lo lắng, đưa Trì Nghiễm ra cửa sau, anh đóng cửa tiệm phía sau, kệ để hàng trong siêu thị tự động thu hồi vào kho. Siêu thị hai mươi mét vuông biến thành một gian phòng đơn, Hướng Nam Xuyên đem cái giường duy nhất trong kho hàng phóng ra, vốn định ngả đầu liền ngủ, nhưng mà trên người hơi dinh dính thật sự khó chịu, còn có một mùi hương không ngửi nổi.
Hướng Nam Xuyên đi vào phòng tắm, vừa mới đυ.ng tới nước, anh hít ngược một hơi khí lạnh, không nhìn thì không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, lòng bàn tay của anh thế nhưng bị thương, trên làn da non mịn cắt qua từng đạo vết máu nhìn thấy ghê người. Cả một đêm vừa dọn sách vừa đánh tang thi, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, cũng không phát hiện tay bị thương.
Hướng Nam Xuyên hút khí, chầm chậm gội cái đầu, lại tắm một hồi, sau đó bọc khăn tắm ra ngoài, cũng không màng đầu tóc đang ướt đẫm, ngã vào trên giường chưa đến một giây liền ngủ.
Một giấc này cũng không biết đã ngủ bao lâu, Hướng Nam Xuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa thấy đồng hồ, đã là hai giờ chiều, trách không được đói bụng đến bồn chồn.
Thay quần áo đã được giặt sạch hong khô, Hướng Nam Xuyên hơi ghét bỏ nhặt quần áo lên mặc vào, anh chỉ có bộ quần áo như vậy, đợi lát nữa đi ra ngoài tìm vài món quần áo trở về đổi.
Một lần nữa mở cửa hàng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống dưới, Hướng Nam Xuyên ngạc nhiên, anh ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời trong suốt như được rửa sạch, liếc mắt một cái nhìn lại bầu trời xanh vạn dặm, mấy ngày trước còn tầng tầng u ám, Hướng Nam Xuyên lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Trì Nghiễm đã đi đâu.”
Bên ngoài đã nhìn không thấy một con tang thi, mặt đất bị thiêu đến một mảnh cháy đen, tràn đầy tro tàn, phải có một trận mưa mới có thể đem đống tro tàn này cọ rửa sạch sẽ.
Đúng lúc này, anh nghe được thanh âm cãi cọ ầm ĩ, có người? Hướng Nam Xuyên không có thả lỏng cảnh giác, đôi tay anh gắt gao cầm xẻng, thật cẩn thận đi ra khỏi siêu thị.
Đi ra cửa thì thấy, ngày hôm qua đường phố còn không thấy được một người sống, hôm nay nơi nơi lại là người người tranh đoạt, đặc biệt là nhà ăn đối diện kia, có vài người thậm chí vì một túi gạo mà đánh đến vỡ đầu chảy máu, Hướng Nam Xuyên cười lạnh liên tục, “Đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.” Bọn họ còn có thể như vậy, như thế nào lại không đi ra đánh tang thi, chờ tang thi toàn phố bị Trì Nghiễm rửa sạch xong rồi, những người này liền gấp không thể chờ nổi mà chạy ra chiếm tiện nghi.
Từ hiệu sách đi ra Trì Nghiễm đeo một cái ba lô màu đen, hắn còn cầm theo mấy túi đồ vật, “Cậu tỉnh.”
Hướng Nam Xuyên hơi khó chịu, “Hơi chậm, đồ vật đã bị bọn họ cướp sạch rồi?”
Trì Nghiễm đem đồ vật đặt ở trên quầy thu ngân, “Không có, tôi ẩn dấu đi một ít, ở hiệu sách cách vách.”
Nghe vậy, khóe miệng Hướng Nam Xuyên cong lên, “Thông minh! Có cái gì ăn, tôi sắp mau chết đói rồi.” Anh cũng không khách khí, duỗi tay mở túi ra, trong túi toàn là mì gói cùng bánh quy, còn có một ít cồn, thuốc hạ sốt, băng vải các thứ.
Hướng Nam Xuyên trước kia rất ít khi ăn mì gói, ba mẹ anh cảm thấy ăn mì gói không khỏe mạnh, từ nhỏ không cho anh ăn, lại nói nhà anh không thiếu tiền, cái gì ăn ngon cũng đã ăn qua, mì gói này cũng chỉ có ăn qua một hai lần, “Không có nước ấm thì làm sao bây giờ?”
Trì Nghiễm kéo tay anh qua, “Bôi thuốc trước đã.”
Thuốc bột nhỏ vụn dã xuống miệng vết thương, lòng bàn tay một trận nóng đến đau rát, Hướng Nam Xuyên đau đến muốn nắm chặt tay, nhưng tay đã bị Trì Nghiễm gắt gao túm chặt, không thể nắm lại.
Biểu tình bình tĩnh trên mặt Hướng Nam Xuyên có chút muốn nứt, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Cố chịu!” Trì Nghiễm nắm tay trái của anh lên, tiếp theo bôi thuốc cho anh, buổi sáng nhìn thấy trên tay người này bị thương, Trì Nghiễm luôn luôn ý chí sắt đá lại có chút mềm lòng, tuy rằng người này có cử chỉ hơi kỳ quái, nhưng Trì Nghiễm vẫn phi thường cảm kích chuyện anh cứu chính mình một lần.
Kỳ thật tang thi tiến hóa gì đó, Hướng Nam Xuyên thật ra không cần quản chuyện này, chỉ cần anh luôn ngốc tại trong tiệm, liền sẽ không có nguy hiểm tới sinh mệnh, nhưng anh lại đứng ra, nhìn anh cầm xẻng sắt hung hăng đánh tang thi, Trì Nghiễm nhìn ra được trong lòng anh có sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, làm cho nội tâm của Trì Nghiễm nổi lên gợn sóng.
Trì Nghiễm cúi đầu, động tác mềm nhẹ quấn băng vải lên cho anh. Hướng Nam Xuyên nhìn chăm chú đỉnh đầu Trì Nghiễm, có chút buồn cười, cũng có chút cảm động, trải qua một đêm, bọn họ đã thành bằng hữu có thể giao phó phía sau lưng.
Anh yên lặng chọc chọc hệ thống, “Hệ thống, cho tôi mượn một cái máy uống nước được không?”
Hệ thống: “Cậu ngày hôm qua nợ đèn pin còn chưa có đưa tiền.”
Hướng Nam Xuyên tiếp tục quấy rầy hệ thống, “Chờ tôi có tiền trả lại được không? Đại lão.”
Hệ thống: “Tuyên bố nhiệm vụ thứ hai, mời cửa hàng trưởng mời chào mười khách nhân, thời gian là sáu giờ.”
Hướng Nam Xuyên: “Xem như mi lợi hại!”
Cùng hệ thống cò kè mặc cả một phen, Hướng Nam Xuyên mượn một cái máy uống nước, anh đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Trì Nghiễm, “Những tinh hạch của tang thi đều đã lấy về chưa?”
Trì Nghiễm nói: “Lấy về rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Hướng Nam Xuyên buông tay, “Cho tôi một viên.”
Trì Nghiễm từ trong túi tiền lấy một đống tinh hạch đưa cho anh.
“Anh cho tôi nhiều như vậy làm cái gì.”
“Đây là những cái cậu nên được.”
Hướng Nam Xuyên chỉ lấy mấy viên, đem tinh hạch dư lại nhét trở về trong túi của hắn, “Tôi lại không có dị năng, anh cho tôi nhiều như vậy tôi cũng không dùng được, anh nếu muốn cho tôi, liền đem tinh hạch đổi thành đồng vàng, ở trong tiệm của tôi mua đồ vật.”
Trì Nghiễm nói: “Được, hiện tại sao?”
“Đợi lát nữa, tôi ăn mì gói trước đã.” Hướng Nam Xuyên từ dưới quầy thu ngân dọn ra máy uống nước, đem một viên tinh hạch cho vào, nhấn một cái chốt mở, ánh đèn đỏ quả nhiên sáng lên.
Trì Nghiễm kinh ngạc, “Cái máy uống nước là dùng tinh hạch phát điện?”
Hướng Nam Xuyên nói: “Đúng vậy, đây là phát minh mới nhất của công ty chúng tôi, bất quá trước mắt chỉ có một cái, chờ siêu thị phát triển lên, anh liền có thể ở trong tiệm của tôi mua được.”
Trì Nghiễm bị chấn động thật sâu, mạt thế bùng nổ đã được một tháng, công ty Đằng Tấn liền chế tạo ra đồ điện có thể sử dụng tinh hạch chuyển hóa thay vì nguồn năng lượng, cái công ty này thật sự sâu không lường được.
Hướng Nam Xuyên mở mì gói cho gia vị vào, “Anh chưa có ăn đúng không, cùng nhau ăn đi.”
Hai người bưng một chén mì gói, ngồi ở bên cạnh cửa một bên ăn mì, một bên tán gẫu.
Hướng Nam Xuyên hỏi hắn, “Buổi sáng thấy anh phát ra hỏa cầu, so với tối hôm qua lớn hơn rất nhiều, dị năng của anh đã lên cấp sao?”
Trì Nghiễm nói: “Tôi mơ hồ cảm giác được bình cảnh, bất quá còn sờ chưa tới kỳ ngộ thăng cấp.”
“Anh rất lợi hại a, nhanh như vậy liền muốn thăng cấp.” Trong lòng Hướng Nam Xuyên bội phục, anh cũng muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ, sớm ngày kích phát dị năng, bằng không về sau Trì Nghiễm không còn ở đây nữa, anh liền đến mạng nhỏ chính mình cũng giữ không nổi, lại như thế nào muốn hoàn thành nhiệm vụ đi về nhà.
Hướng Nam Xuyên lại hỏi: “Anh là người ở nơi nào?”
“Bắc Thành.”
Hướng Nam Xuyên ngậm nĩa, Bắc Thành a, khoảng cách so với Tây Châu rất xa, “Anh phải đi về sao?”
Trì Nghiễm tạm dừng một chút, “Tôi tạm thời sẽ không trở về.”
Hướng Nam Xuyên nhìn thần sắc của Trì Nghiễm, chần chờ nói: “Vậy cha mẹ anh.....”
“Ba mẹ tôi đã không còn nữa.”
Trong mắt Hướng Nam Xuyên hiện lên một tia xin lỗi nói: “Tôi xin lỗi......”
“Không liên quan.” Giữa lông mày lạnh lùng của Trì Nghiễm hiện lên một tia ôn nhu, “Mẹ của tôi mất vì bệnh, mấy năm sau ba tôi cũng đi theo bà, hiện giờ ngẫm lại, để cho bọn họ đối mặt với mạt thế tàn khốc như vậy, ít nhất trên thiên đường vô bệnh vô tai.”
Hướng Nam Xuyên hỏi hệ thống, “Tôi cần thiết phải luôn ngốc tại nơi này sao?”
Hệ thống nói: “Không phải, sau khi siêu thị có đồng vàng cùng danh tiếng đạt tới yêu cầu, là có thể mở ra cửa hàng thứ hai, vị trí cửa hàng thứ hai do cửa hàng trưởng quyết định.”
Đuôi lông mày Hướng Nam Xuyên giương lên, “Ý là về sau tôi có thể rời đi khỏi nơi này, đi đến địa phương khác mở chi nhánh sao?”
Hệ thống: “Đúng!”
Hệ thống trả lời xong, lại lén lút trốn đi, vô luận Hướng Nam Xuyên gọi như thế nào cũng không xuất hiện. Hướng Nam Xuyên mới vừa buông mì gói trên tay, liền thấy một đám người bên ngoài cầm ống thép, khảm đao hung thần ác sát mà đi qua. Nhìn những người này, Hướng Nam Xuyên cảm thấy chính mình phảng phất như đang xem phim nhựa mafia, ánh mắt rất nhanh thay đổi.
Trì Nghiễm nhíu nhíu mày, “Đây là những người ở trong bách hóa, bọn họ có mấy người là dị năng giả, trên tay dính không ít mạng người, khi tôi không ở đây, cậu tận lực tránh bọn họ, không cần trêu chọc đến bọn họ.”
Hướng Nam Xuyên nói: “Chính là bọn họ ám toán anh?”
Trì Nghiễm lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo.”
Ngoài thành mỹ thực, những người trong bách hóa đó, phái người bảo vệ ở cửa, không cho người sống sót nào khác tiến vào, phàm là cầm đồ vật đi ra, đều bị ngăn cản xuống.
Người đàn ông trung niên có thể hình to cao nhất bất mãn hét lên: “Đây là đồ vật mà chúng ta lấy được, dựa vào cái gì mà phải giao cho các người!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Mạt Thế
- Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị
- Chương 5: Cướp bóc.