Chương 3: Chuẩn bị vật tư (2)

Ăn trưa xong hai người nghỉ ngơi đến hai giờ chiều mới bắt đầu đi. Hoa Hạ cũng tranh thủ ngủ một chút, đề phòng lái xe mệt mỏi.

Ngữ Yên kiểm tra thẻ cùng tiền mặt, tiền mặt chỉ còn ba vạn tệ. Tiền trong thẻ ngược lại là một con số không nhỏ. Cơ thể này vốn là con một, tài sản sau khi mất của cha mẹ cô toàn bộ để lại hơn 600 vạn tiền mặt, nhà đất và cổ phiếu Thương Uyên cũng mới giúp cô bán đi, hơn nữa đãi ngộ của Thương Uyên tương đối tốt, hắn ở trong quân đội lại không có việc cần tiêu xài nên lương cũng toàn bộ chuyển cho cô. Thời gian trước hắn đột nhiên rút ra 300 vạn, trong tài khoản vẫn còn tới 9 triệu tệ.

Ngữ Yên đã tranh thủ thời gian Hoa Hạ tranh thủ ngủ trưa mà kiểm tra đồ mà ti mệnh đưa.

Thứ đó quả thật không tệ, ký kết ước với nó có thể mở ra một khoảng không gian rộng lớn, có kho hàng trữ đồ, cũng có suối nước và đất tốt để trồng cây. Hơn nữa trong kho hàng thời gian không luân chuyển, để đồ trong đó sẽ không phải lo lắng hết hạn.

Hơn nữa đợi một thời gian nữa mạt thế ập đến, cô còn có thể gϊếŧ tang thi lấy kinh nghiệm và tinh hạch đổi vật phẩm.

Coi như Ti Mệnh này còn có chút lương tâm.

Vừa vặn ở trong kho Thương Uyên để lại một chiếc bán tải quân đội. Có lẽ do vùng này quân đội đóng quân tương đối xa nên hắn về lần này chưa kịp đem trả.

Hoa Hạ dìu cô lên xe sau đó mới ngồi vào ghế lái.

“Còn nghĩ hắn vốn là kẻ lạnh lùng.” Hoa Hạ thắt dây an toàn, sau đó đưa xe dần ra khỏi cổng. “Không ngờ cũng rất săn sóc nha, còn gọi tớ đến chăm sóc cậu.”

“Đi thẳng đến cổng làng, sau đó rẽ trái là ra đường lớn.” Ngữ Yên theo trí nhớ chỉ đường cho Hoa Ha.

Cô biết được Thương Uyên vốn không yêu thương thì cơ thể này, vì bố mẹ anh từng được bố “Ngữ Yên” này cứu một mạng, sau đó lại được bố cô nâng đỡ mới vượt qua được nạn đói. Từ đó mà trở thành bạn tốt, bố mẹ cô là giáo sư nghiên cứu, sau này mắc bệnh vì tiếp xúc quá nhiều với phóng xạ, trước khi mất mới gửi gắm cô cho Thương lão gia.

Thương lão gia nuôi dưỡng cô như con gái ruột, sau đó trước khi nhắm mắt lại ép con trai cưới cô.

Thương Uyên trước giờ chỉ coi cô như một người em gái. Có quan tâm, chăm sóc nhưng không nảy sinh tình cảm. Cuối cùng vì Thương lão gia yên lòng mới chấp nhận cưới Ngữ Yên.

Hôn nhân của bọn họ giữ nguyên tắc lịch sự đến không thể máy móc hơn.

Chuyện cái thai trong bụng cô cũng hoàn toàn do một lần sự cố.

Rất nhanh liền tới đường lớn, dù sao làng này cũng không tính là quá rộng lớn, diện tích mặc dù to nhưng chủ yếu chỉ là đồng ruộng cho nông dân canh tác đặt phía sâu sau.

Đi thêm 30 phút nữa liền tới thị trấn.

Nơi đây không tính là quá sầm uất nhưng cũng không phải là một thị trấn nhỏ. Cô chỉ Hoa Hạ lái xe thẳng đến khu mua sắm, cách đó không xa còn có chợ sỉ rất lớn.

Nơi đây gần với biên giới, rất nhiều mặt hàng đều được tập chung tại chợ sỉ. Nhưng sợ Hoa Hạ nghĩ cô mắc bệnh thần kinh, tạm thời cô chỉ đến trung tâm mua sắm xem qua một chút.

“Dạo một chút, chúng ta đi mua chút sữa bầu.” Hoa Hạ nhanh nhẹn dìu cô xuống, sau đó khóa cửa xe.

“Thứ đó khó uống muốn chết.” Ở thế giới trước, cô đã từng nghe qua thật nhiều về loại sữa này, không chỉ tanh tanh mà còn ngai ngái khó uống. Hơn nữa hai tháng nữa là mạt thế, ai còn có thời gian uống thứ đó chứ. “Không bằng cậu kê cho tớ vài loại thuốc bổ.”

“Khó uống gì chứ? Thuốc bổ đương nhiên là phải có nhưng mà hiện giờ còn chưa bị nghén, uống thêm sữa bầu sẽ tốt cho bé con.” Hoa Hạ nghiêm túc cảnh cáo: “Cậu xem ăn uống không điều độ, cả mẹ cả con còn phát triển chưa tốt.”

Ngữ Yên ngại cô ấy càm ràm, cũng không tiếp tục phản đối: “Tùy cậu đó!”

Hai cô gái đi dạo trung tâm mua sắm. Nơi đây cũng chỉ là một thị trấn biên giới nhỏ, không có đồ hiệu đắt đỏ, chủ yếu vẫn là đồ thủ công và lúa gạo.

Đến xế chiều Hoa Hạ kéo cô vào tiệm mẹ và bé chọn sữa bột, Ngữ Yên không vội mua đồ. Dù sao mấy thứ đồ này đầu mạt thế là đồ thứ yếu, đợi đến đó liền lái xe đi cướp.

Hoa Hạ chăm chú chọn sữa, cô liền để lại một ít tiền mặt cho cô ấy thanh toán. Sau đó ra ngoài xem xét mua ít vật tư.

Nơi này chủ yếu bán lẻ, giá cả tương đối cao. Thực phẩm, lúa gạo vẫn là để cô xuống chợ sỉ mua một ít. Ngữ Yên chỉ chọn cho bản thân và Hoa Hạ hai đôi giày thật thoải mái, cùng vài chiếc áo bông.

Lẳng lặng nhét nó vào trong không gian