- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
- Chương 12: Truyền đạo
Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
Chương 12: Truyền đạo
- Đây là động phủ mà các ngươi nói à?
Lý Ngư nhìn cảnh đẹp trước mắt, giống như dao trì tiên cảnh, thanh tú phiêu dật, đẹp tựa như ảo mộng.
Đi qua dây leo ở cửa động, không ngờ là một sơn cốc dãy núi vờn quanh, có thể nói là có động thiên khác.
Bốn mặt
đều có một thác nước từ trên vách núi đá cao vυ"t chảy xuống tảng đá phía dưới, bọt nước như bắn châu tán ngọc, như tuyết như sương, gió mát không biết từ đâu thổi tới, khiến ngũ tạng người ta như được tẩy rửa.
Bốn thác nước trút vào sơn cốc, hình thành một đầm nước lớn, nước đầm trong suốt, hiện ra màu xanh nước biển, dòng nước từ dưới lòng đất chảy ra.
Nếu có người có thể lăng không quan sát, chắc cũng phải nhìn rất kỹ mới có thể phát hiện ra nơi này, tính kín đáo vô cùng tốt.
Bên cạnh thác nước là cây cối to lớn, cành xanh tươi mùi thơm ngào ngạt, lá cây sum suê, quả dại khắp nơi, bốn mùa đều có cây dại nở hoa kết quả, mùi thơm tràn ngập, ngưng tụ mà không tiêu tán. Mỗi lần hít thở đều khiến người ta say mê vào trong đó.
Khương Duy đứng ven đầm, nhìn động phủ, gật đầu nói:
- Các ngươi nhìn kìa, nơi này đặt mấy chục khối đá lớn nhỏ khác nhau, màu sắc không đồng nhất, giữa đá và đá đan xen ngang dọc. Theo ta thấy, giống như là bố trí dựa theo quẻ cung, đây là một trận pháp.
Hắn được Gia Cát Lượng giữ lại ở bên cạnh, học vừa nhiều lại vừa tạp, có thể nói là văn võ toàn tài chân chính.
Lúc này thấy một trận pháp kỳ diệu như vậy, lờ mờ có linh khí tiết ra, không khỏi cúi đầu quan sát thôi diễn.
- Ta muốn dạy đồ đệ, các ngươi không được nghe lén, đây là bí mật của bổn môn.
Ba yêu quái đang hưng phấn thu thập đồ của hổ yêu, Khương Duy thì nhìn chằm chằm trận pháp, không ai để ý đến hắn.
Lý Ngư tìm thấy một tảng đá, sau khi ngồi xuống thì vẫy tay, gọi Tiểu Kim Liên tới.
- Lý Ngư ca ca.
- Ừ.
Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nói:
- Trước tiên rửa mặt cái đã.
Mặt Tiểu Kim Liên đỏ lên, trải qua chuyện tối hôm qua, trên mặt nàng ta dính đầy đất, trên quần áo, trên tóc cũng toàn là mẩu cỏ và bùn đất.
Cúi đầu rửa mặt ở ven đầm, nước lành lạnh, rất thoải mái.
Khi ngẩng đầu lên, Lý Ngư thiếu chút nữa thì nhìn tới ngây người, không hổ là người có danh khí lớn như vậy, trên mặt mang theo mấy bọt nước, kết hợp hoàn mỹ hai chữ non và dục lại với nhau.
- Khụ khụ, sư phụ của ngươi bởi vì một số việc mà không thể dạy ngươi. Tiếp theo sẽ do ta dẫn ngươi nhập môn, ngươi có bằng lòng hay không?
- Bằng lòng.
Tiểu Kim Liên nhu thuận đáp lại.
- Nói chuyện tử tế, không được... Ặc, tóm lại là nghiêm túc một chút.
Lý Ngư cảm thấy nàng ta có chút mềm mại đáng yêu, có điều cũng không tiện nói thẳng ra, sợ làm tổn thương tới sự tự tôn của tiểu nữ oa.
Tiểu Kim Liên vô cùng ủy khuất, rõ ràng nàng ta nói rất nghiêm túc, trước kia cũng như vậy, phu nhân lại một mực vì việc này mà đánh chửi mình, nói mình lúc nào cũng muốn câu dẫn nam nhân.
Lý Ngư ca ca sẽ không hiểu lầm mình chứ, phu nhân mắng đúng, đều là tại mình... Trời sinh đã là dạng quyến rũ.
Lý Ngư thấy nàng ta đã lã chã chực khóc, cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, lập tức ôn nhu nói:
- Một môn này của các ngươi, chủ yếu là mượn Ngũ hành chi lực, ngươi biết cái gì là Ngũ Hành không?
Tiểu Kim Liên lắc đầu, mặt đỏ lên, sợ bị ghét bỏ. Đáng tiếc bộ dạng này lọt vào trong mắt Lý Ngư, vẫn giống như đang câu dẫn người ta.
Hắn bĩu môi, lấy ra bọc hành lý của mình, bên trên là cái túi vải rách, lật mấy cái, từ bên trong lấy ra một tấm vải lụa mỏng, thuận tay xé ra làm một cái khăn che mặt đơn giản.
- Sau này ngươi đeo nó vào, trừ khi ăn cơm uống nước, đừng tùy tiện cởi ra, biết chưa?
- Ừ... Biết rồi.
Lý Ngư ca ca bảo mình đeo khăn che mặt, nguyên nhân trong đó Tiểu Kim Liên cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, đáp lại nhỏ như muỗi kêu.
Lý Ngư cũng không chú ý thấy, khi lấy ra tấm vải này, một chút quang mang kỳ dị chợt lóe rồi biến mất.
Sau khi đeo khăn che mặt, không nhìn thấy khuôn mặt đầy cám dỗ đó nữa, áp lực của Lý Ngư cũng giảm đi, nói:
- Ngũ Hành, một là thủy, hai là hỏa, ba là mộc, bốn là kim, năm là thổ.
Thủy viết nhuận hạ, hỏa viết viêm thượng, mộc viết khúc trực, kim viết tòng cách, thổ viết giá sắc.
Nhuận thuộc mặn, viêm thuộc đắng, khúc trực thuộc chua, tòng cách thuộc cay, giá sắc thuộc ngọt.
Tiểu Kim Liên nghe mà cái hiểu cái không, nỗ lực nhớ kỹ mỗi một chữ, sợ bị Lý Ngư ghét bỏ, không dạy nàng ta nữa.
- Ngũ Hành tương sinh tương khắc, lại đều có đặc tính của mình.
Hắn vừa nói vừa vươn tay ra, vớt một chút nước trong đầm, chậm rãi đẩy tới lòng bàn tay
Lý Ngư nâng tay lên, nước cấp tốc xoay tròn, ngưng tụ thành giọt nước.
Trong giọt nước chậm rãi sinh ra một gốc dị thảo, Tiểu Kim Liên nhìn mà như say như mê, thảo cấp tốc lớn lên, héo úa, khô vàng, cảm xúc của Tiểu Kim Liên cũng theo nó mà biến thành có chút u buồn.
Cuối cùng, dị thảo khô vàng, tự cháy hóa thành lửa, sau khi lửa tắt, tro bụi rơi xuống bàn tay Lý Ngư, trở thành một nắm đất. Những đất này ngưng tụ thành một khối khoáng thạch, sau khi lớp bên ngoài bong ra từng mảng, để lộ ra một cây kim màu vàng.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Tiểu Kim Liên ở trong bàn tay của Lý Ngư kiến thức được sự thôi diễn của tự nhiên, trong đầu nàng ta tỉnh tỉnh mê mê, dường như đã hiểu gì đó, lại không nói ra được.
Lý Ngư tiếp tục nói:
- Nếu có thể hiểu được mạch lạc trong đó, lấy ra để bản thân sử dụng, chính là phương thuật.
Hắn nhìn Đoản Bối, lớn tiếng nói:
- Đoản Bối huynh đệ, tới đây một chút.
- Gọi lão trư ta làm gì?
Đoản Bối vui mừng hớn hở đi tới.
Cho dù đã rất thân thuộc, Tiểu Kim Liên vẫn sợ theo bản năng, lập tức trốn ra sau lưng Lý Ngư.
Hai tay của nàng ta bất giác nắm cánh tay Lý Ngư, có xúc cảm mềm mại chết người đó, khiến Lý Ngư thiếu chút nữa thì đạo tâm bất ổn.
Lý Ngư lấy ra sự tôn nghiêm của sư đạo, bất mãn ho một tiếng, Tiểu Kim Liên lập tức có phản ứng, rụt rè đứng đó, cúi đầu giống như làm sai.
Lúc này Lý Ngư mới mới cười nói với Đoản Bối:
- Ngươi trúng ba chưởng của hổ yêu, thương thế thế nào rồi?
- Đau chết người, may mà lão trư ta da dày thịt béo.
Lý Ngư gọi Kim Liên tới, gạt lông bờm của Đoản Bối, quả nhiên thịt sau lưng sưng lên một khối, giống như bướu thịt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch lạc bên trong.
Lý Ngư bấm một pháp quyết, một tấm phù chỉ vẽ mấy cái trong không trung, trên tay lưu lại dòng nước.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa lưng trư yêu, bọt nước nhè nhẹ thấm vào da dưới lông bờm, ánh sáng rực rỡ chậm rãi biến mất, khối u đang chậm rãi biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
- Sảng khoái quá?
Đoản Bối kêu lên.
- Cá chép huynh đệ, ngươi còn có chiêu này à?
Lý Ngư không để ý tới hắn, quay đầu cười nói:
- Nhìn thấy chưa? Đây là phương thuật.
Tiểu Kim Liên bị một chiêu này khiến cho vô cùng khϊếp sợ, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn chăm chú, khâm phục ái mộ không nói nên lời.
Mắt ngọt như tơ, núm đồng tiên rực rỡ như ráng màu, chỉ lộ ra đôi mắt cũng có thể câu dẫn người ta à?
Mi tâm Lý Ngư hơi nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ, sao tiểu da^ʍ oa này càng lúc càng gợϊ ɖụ© vậy?
Chẳng lẽ đúng là trời sinh?
Xem ra trước khi dạy nàng ta phương thuật, rất cần thiết phải cho nàng ta một khóa đức dục, muốn học phương thuật, trước tiên phải học làm người.
Đầu óc Lý Ngư ong một cái, nhìn khăn che mặt của nàng ta, đột nhiên vỗ đầu, thầm nghĩ hỏng rồi!
Sao ta lại quên mất hòn đá đó!
Hòn đá ở trong túi hành lý, tấm vải này cũng là lấy ra từ trong đó!
Đúng là tà môn.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
- Chương 12: Truyền đạo