Chương 41: Tá Túc Lại Một Đêm

Kiêu Chiến trong lòng có chút vui mừng, Vân Miên còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay to vòng qua eo của nàng, ôm nàng bay lên lưng của con voi.

Con voi trong lòng có một vạn lần không muốn nhưng chủ nhân đã ra lệnh nên nó không dám phản kháng. Con voi còn lại liền khụy hai chân trước xuống hạ đầu sát xuống đất để cho Vân bà bà dễ dàng leo lên lưng nó. Vân bà bà ra lệnh cho hai con voi tiến về phía trước, đi ra khỏi dã tượng cốc.

Kiêu Chiến ngồi sau lưng Vân Miên, l*иg ngực của hắn dám sát vào lưng của nàng, tiếp xúc gần gũi với hắn khiến cho tim Vân Miên đập Thình thịch thình thịch” liên hồi. Cả người Vân Miên cương cứng ngắc, không dám nhúc nhích.

Lúc này Kiêu Chiến hơi cúi thấp xuống, tựa đầu vào vai của Vân Miên, kề sát tai nàng, giọng nhàn nhạt đầy uy hϊếp nói:" Vân nhi nghe lời, đem đồng tâm kết cho ta một cái.”

Hơi ấm từ phí sau truyền đến khiến Vân Miên choáng váng. Một lúc sau, nàng dần dần cũng ổn định lại tinh thần của mình, nàng nghĩ thầm: Bệ hạ, ngài đừng có mặt dày như vậy nữa có được không? Ngài đường đường Hoàng Thượng, sẽ không nghèo nàn đến mức một cái kết đồng tâm cũng không có đi? Ngài nhất định là đang trêu chọc Vân Miên a.

" Không cho." Vân Miên đem tay giữ chặt hai bên hông của nàng, bảo vệ hai cái kết đồng tâm.

" Không cho? Vậy thì ta cướp lấy." Kiêu Chiến vừa nói vừa dùng ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay của Vân Miên. Mà vì đang ngồi trên lưng voi Vân Miên muốn tránh né bàn tay của hắn cũng tránh không được.

“Không cho, không cho, đánh chết cũng không cho!” Vân Miên nhột đến không chịu nổi nhưng ngữ khí của nàng vẫn rất kiên định.

" Không cho đúng không? Vậy cái này là cái gì?" Kiêu Chiến cầm một cái kết đồng tâm, lắc qua lắc lại trước mặt Vân Miên.

" Công tử, ngươi cường đoạt, ngươi không nói lý a." Vân Miên hoảng hốt đưa tay đoạt lại kết đồng tâm, nhưng nàng với không tới. Kiêu Chiến đem kết đồng tâm vừa cướp được đeo vào thắt lưng bên hông hắn.

" Vật đã tặng người khác thì không nên lấy lại đâu, Vân nhi." Tâm tình Kiêu Chiến rất sung sướиɠ, Vân nhi không muốn cho, hắn lại càng muốn lấy cho bằng được.

" Được, công tử, ngươi thích thì lấy luôn đi. Hừ." Vân Miên bỏ cuộc, ai bảo đối phương là hoàng thượng cơ chứ? Nếu không vì che giấu thân phận với Vân bà bà, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi là nàng phải ngoan ngoãn hai tay dâng lên cho hắn.



Mà bệ hạ muốn kết đồng tâm của nàng để làm gì không biết? A, ta hiểu rồi, bệ hạ muốn dùng kết đồng tâm này làm vật đính ước với nữ tử mà hắn yêu. Vậy chỉ có một cái thì không đủ a.

Vân Miên nhanh chóng lấy kết đồng tâm còn lại, đưa đến trước mặt Kiêu Chiến:" Công tử, ngươi muốn tặng kết đồng tâm này cho người trong lòng ngươi đúng không? Vậy cái này ta liền tặng cho ngươi luôn."

Kiêu Chiến cảm thấy đầu óc choáng váng, Vân nhi nhà hắn chẳng lẻ bị si ngốc sao?

" Cái này ngươi thay ta bảo quản trước." Kiêu Chiến lấy kết đồng tâm đó đeo lại thắt lưng của Vân Miên.

Ân, cũng được, vậy ta sẽ thay hắn bảo quản trước vậy, chờ khi hắn có người trong lòng rồi ta sẽ đưa lại cho hắn. Vân Miên gật đầu đáp: “Vậy cũng được."

Vân bà bà ở trên lưng con voi khác, nghe được hai người trò chuyện, bà cong môi mỉm cười, xem ra hai vị này đang trong giai đoạn "tình yêu ngây thơ" chưa nhận ra được tâm ý của đối phương.

“Ngao ngao ~~” dã tượng bắt đầu nổi quạo. Hừ, bổn tượng ủy khuất bản thân chở hai người các ngươi xuất cốc là do nể mặt chủ nhân, hai người các ngươi thật quá đáng, ở trên lưng bổn tượng lại phát cẩu lương, thật đáng giận nha.

Con voi đột ngột tăng tốc độ làm Vân Miên thiếu chút bị quăng ngã. Kiêu Chiến ôm chặt lấy nàng, kéo nàng dựa sát vào l*иg ngực hắn.

Đi được một lúc, trời đột nhiên nổi cơn mưa phùn, nhìn rất thơ mộng và lãng mạn. Nhưng Vân bà bà lại lo lắng:" Ông trời thật không chiều lòng người mà, nếu mưa to thì sẽ không thể xuất cốc được."

Đường đi ra khỏi cốc dã tượng rất phức tạp, nếu mưa to thì rất dễ xãy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kiêu Chiến và Vân Miên cũng cầu mong trời đừng mưa lớn. Bất quá, ông trời lại cố tình trêu chọc bọn họ, chỉ một lúc sau trời mưa như trút nước.

" Xem ra nhị vị phải lưu lại tiểu cốc một đêm rồi đêm." Nói xong, Vân bà bà ra lệnh cho hai con voi :" Về nhà."