Chương 39: Kết Đồng Tâm Năm Màu

Một lát sau, có hai con voi đi đến chổ hai người, nó nhìn thấy trên mặt đất có vỏ chuối, liền dùng mũi đánh hơi, phát hiện trên cây có một nam một nữ.

Cây chuối rất cao, vòi voi cho dù rất dài nhưng cũng không thể với đến người trên cây được. Thấy vậy, dã tượng thay đổi chiến thuật, dùng ngà của nó đâm vào thân cây chuối, ý đồ làm cho hai người trên cây ngã xuống.

“ Ngồi yên, chờ trẫm.” Kiêu Chiến đặt Vân Miên ngồi yên ổn trên thân cây, còn mình thì bẻ một nhánh cây, sau đó nhảy xuống đất, đứng giữa hai con voi.

Vân Miên biết Kiêu Chiến không chỉ biết võ công mà còn rất lợi hại. Nhưng không nghĩ tới hắn sẽ trực tiếp đối phó với hai con voi hung hãn này, nếu hắn bị thương thì phải làm sao?

Bất quá chỉ một lúc sau, Kiêu Chiến khiến cho Vân Miên cảm thấy lo lắng của nàng thật quá dư thừa, tuy rằng Kiêu Chiến chỉ sử dụng một nhánh cây nhưng ché ngự hoàn toàn cả hai con voi.

Hai con voi bị đánh đến mặt mũi bầm dập, “Ngao ~~” một tiếng, rồi nhanh chóng bỏ chạy.

“Bệ hạ, nơi này là dã tượng cốc, chắc chắn không chỉ có hai con voi, nếu chúng kéo cả đàn đến đây thì chúng ta phải làm sao?” Vân Miên lo lắng hỏi.

“ Không cần phải sợ, trẫm sẽ bảo vệ ngươi.” Kiêu Chiến ôm Vân Miên từ trên cây xuống, lại tiếp tục chuẩn bị ôm nàng đi tiếp.

Vân Miên giãi giụa muốn được thả xuống: “ Bệ hạ, mau thả ta xuống, ta có thể tự đi được, chân của ta cũng khoond còn đau nhiều nữa, chúng ta đi chậm một chút là được.”

“Ân.” Kiêu Chiến thả Vân Miên xuống, dìu nàng đi. Kiêu Chiến tuy ngoài mặt làm như rất bình thản lạnh lùng, nhưng trong đầu lại có một ý nghĩ khác: Eo Vân Nhi thật mềm mại!

Hai người đi một lúc lâu thì gặp một bà lão mù ngồi dưới một gốc cây đại thụ, đang dệt kết đồng tâm năm màu. Hôm nay là ngày lập hạ, dệt kết đồng tâm năm màu là một tập tục có từ rất lâu đời.

Kiêu Chiến kề sát tai Vân Miên nói nhỏ: “ Vân Nhi, trước mặt người lạ chớ để lộ thân phận.”

“Đã biết, bệ……” Vân Miên vội vàng sửa lại, nói: “Đã biết, công tử!”



“ Đi thôi, chúng ta đến đó hỏi đường.” Kiêu Chiến vừa nói vừa dìu Vân Miên đi đến gần bà lão mù đang ngồi dưới gốc cây.

“ Lão bà bà, xin hỏi bà có biết đường nào ra khỏi cốc dã tượng không?”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của nữ tử, lão bà mù liền có ấn tượng tốt với Vân Miên, vẻ mặt tươi cười đáp: “ Biết, bất quá phải có lão thân dẫn đường mới có thể đi ra khỏi đây được. Như vậy đi, chờ lão thân dệt xong kết đồng tâm năm màu này, lão thân sẽ dẫn các ngươi ra ngoài.”

Vân Miên thoáng nhìn trong rổ chỉ ngũ sắc, còn tới bốn năm bộ, không biết phải dệt đến khi nào mới xong. Bất quá, đây là địa bàn của người ta, nàng vẫn nên tôn trọng người khác.

Vân Miên nhìn Kiêu Chiến, hắn hiểu ý, liền gật đầu. Vân Miên cười nói: “ Đa tạ bà, để ta cùng giúp bà dệt kết đồng tâm này.”

“Ân, tiểu cô nương, ngươi tên là gì ?” Bà lão vừa nói vừa sờ soạng trong rổ tìm một cuộn chỉ ngũ sắc đưa cho Vân Miên, hướng dẫn nàng phải dệt như thế nào.

Vân Miên trả lời: “Lão bà bà, ta gọi Vân Nhi. Vị này là công tử nhà ta.’’

Trên mặt lão bà bà liền hiện lên một mạt kinh hỉ, bà kích động hỏi: “Ngươi cũng họ Vân? Vân cô nương, mau nói cho bà bà biết, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Vân miên nghĩ thầm, ta là thần tiên, làm gì có tuổi, tóm là vĩnh viễn là thiếu nữ thì được rồi. Nàng buột miệng thốt ra: “Bà bà, Vân Nhi năm nay mười tám.”

“Mười tám nha, thật là trùng hợp, cháu gái ta năm nay cũng mười tám tuổi, hẳn cũng xinh đẹp và yêu kiều lắm …..ai, Yên nhi của ta, bà bà rất nhớ ngươi a!” Bà lão nói xong, nước mắt liền chảy ra.

“Bà bà, cháu gái của bà không ở cùng với bà sao.” Vân Miên tò mò hỏi.

“ Yên nhi của ta mệnh khổ a. Năm nàng được năm tuổi đã bị người ta bắt cóc,lão thân tìm nàng đã mười ba năm, không có chút tin tức nào, nếu có thể gặp lại nàng một lần, lão thân chết cũng nhắm mắt.” Lão bà bà lau nước mắt, nắm lấy tay Vân Miên, nghĩ thầm: nếu nàng là cháu gái của mình thì thật là tốt biết bao!