"A ?" Ăn có thể ăn bậy, xiêm y không thể cởi bậy được. Vân Miên hoảng hốt, hoàng thượng muốn thoa thuốc cho nàng sao? Này, xong rồi, xong rồi, nàng sắp chết rồi.
" Bệ hạ, ta tự mình thoa thuốc, ngài mau trở về đi." Vân Miên trong lòng cầu khẩn Kiêu Chiến mau mau rời khỏi đây, bổn tiên nữ không bị thương, không cần thoa thuốc. Ai ~~~ nàng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
“Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không đυ.ng tới ngươi.” Kiêu Chiến ngữ điệu dứt khoát, chân thật, đáng tin, hoàn toàn không có bất cứ ý đồ nào cả. Hắn không có ý nghĩ nào khác, hắn chỉ lo lắng cho thương thế của Vân Miên.
Vân Miên lau mồ hôi một phen, kiên quyết nói: " Bệ hạ, ta là một nữ nhi chưa xuất giá, ngài như vậy, sau này làm sao ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác. Mời ngài mau trở về đi, vết thương nhỏ này không có gì đáng phải lo lắng cả."
Ánh mắt Kiêu Chiến dừng trên tấm chăn đang đắp trên mông nàng, không chớp mắt hỏi:" Ngươi cự tuyệt trẫm?"
" Phải a, chẳng lẻ ta cự tuyệt không rỏ ràng sao?" Vân Miên nhỏ giọng đáp, bệ hạ một hồi muốn nàng leo cây, một hồi muốn nàng thoa thuốc, một hồi lại gặm nàng ngón tay, hiện tại còn định thoa thuốc trên mông nàng. Trái tim nhỏ bé của nàng sắp không chịu nổi rồi.
“Xem ra là trẫm đã xen vào việc người khác rồi, nàng tự mình thoa đi. Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, không cần đến Long Tê cung." Kiêu Chiến để kim sang dược xuống giường, vẻ mặt lạnh băng, nhanh chóng nhảy qua cửa sổ rời đi.
Sau khi Kiêu Chiến rời đi, Vân Miên mới thở phào nhẹ nhõm. Mẫu thân ơi, hù chết bổn tiên nữ rồi. Nghe ngữ khí của Kiêu Chiến lúc nãy hình như hắn đang rất tức giận a? Cũng đúng, thường ngày hắn không thèm nhìn đến bất kỳ nữ nhân nào, hôm nay bị bổn tiên nữ cự tuyệt nên chạm tự ái đi?
Ha ha ha, còn không mau cảm tạ bổn tiên nữ đã dạy cho ngươi một khóa học đi.
Kiêu Chiến phi thân lên mái nhà nơi Vân Miên ở, hắn ngồi ngây ngốc một lúc lâu, nghĩ thầm: hôm nay trẫm hành sự có chút thái quá, nhưng nếu người khác biết trẫm mặc xiêm y thị vệ đến thoa thuốc cho tiểu cung nữ trồng hoa chắc sẽ cười đến rụng răng mất. Tuy rằng không ai dám chê cười trẫm.
Kiêu chiến đang định bóc một mảnh ngói, nhìn xem ở trong phòng Vân Miên có tự thoa thuốc được hay không. Nhưng lại thấy hành vi của mình quá đáng khinh, có khác gì với hái hoa tặc đâu.
Do ngại thân phận cữu ngũ chí tôn nên cuối cùng Kiêu Chiến không có bóc mảnh ngói lên. Hắn ở trên mái nhà đi tới đi lui một hồi liền trở về Long Tê cung.
Kiêu chiến trở lại Ngự Thư Phòng, lập tức viết một bức mật hàm giao cho Thất Động, sau đó phân phó Lưu công công:" Phái người tìm chim hoàng yến trở về."
Lưu công công toát mồ hôi lạnh, bệ hạ a, hoàng cung lớn như vậy, hiện tại trời đã tối làm sao mà tìm được.
Bất quá bệ hạ phân phó, cho dù khó hơn lên trời thì cũng phải đi tìm, hắn đáp:" Tuân lệnh bệ hạ."
Vân Miên khóa cửa sổ lại, lắc mình một cái, vết máu trên người liền biến mất, còn nhân tiện thay một thân xiêm y sạch sẽ, nàng búng tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện một đống mỹ thực.
Hì hì hì, bổn tiên nữ mấy ngày này có thể trốn trong phòng thoải mái ăn uống, thật sảng khoái a.
Chờ đã, sáng hôm nay khi còn là chim hoàng yến, Kiêu Chiến dặn nàng buổi tối phải quay trở về Long Tê cung, hiện giờ trời đã tối, có nên đi Long Tê cung hay không?
Ân, vẫn là không nên đi, yêu quý sinh mạng thì phải rời xa Kiêu Chiến a....
Buổi sáng hôm sau, Tuyết phi vẫn còn ngáy ngủ, ngồi trước gương trang điểm, Thôi công công vội vàng tới báo: “Nương nương, xãy ra chuyện lớn rồi."
Tuyết phi ánh mắt không vui, nàng ta cho là Thôi công công xàm ngôn loạn ngữ:" Chuyện gì mà ngươi hoảng loạn như vậy?"
" Nương nương, phụ thân ngài đã xãy ra chuyện ...." Thôi công công còn chưa nói xong, Tuyết phi hoảng hốt đứng lên, hỏi:" Ngươi nói cái gì?"
"Hôm nay lúc lâm triều, có đại thần buộc tội Hách đại nhân tham ô nhận hối lộ.” Thôi công công vẻ mặt lo lắng, không dám nói tiếp nữa.
Tuyết phi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm:" Vậy thì đã sao? Các đại thần trong triều có mấy ai thanh liêm đâu? Hơn nữa, có thái hậu làm chổ dựa, bệ hạ sẽ nể mặt thái hậu, không làm lớn chuyện đâu."