Vân Miên không thèm để ý đến bộ dáng của hắn, hít thở thật sâu, nén xuống tức giận, nàng vươn ngón tay trỏ bên phải ra cho hắn xem: “Bệ hạ, tay phải ta đã bị thương, ngài có thể bảo ngươi khác thoa thuốc cho ngài được không?”
Trùng hợp vậy? ngón tay trỏ bị gai hoa hồng đâm bị thương? Trẫm đoán là Vân Nhi cố ý, trẫm càng muốn nàng thoa thuốc cho trẫm.
“Trẫm chuẩn ngươi dùng tay trái.” Kiêu Chiến nhìn lên mặt Vân Miên, uy thế đế vương ra lệnh cho nàng. Vân Miên nhanh chóng rửa sạch tay, nhận lọ thuốc từ tay Kiêu Chiến, dùng tay trái láy chút mật ong thoa lên trán hắn.
Ký chủ, ngươi anh tuấn như vậy, nhưng thật sự quá hàm hồ, bổn tiên nữ cho ngươi đắc ý vài hôm, ngươi chờ xem.
Lần trước, Vân Miên thoa thuốc cho hắn, bị dáng vẻ của hắn biến thành hoa si, hôm nay nàng hiện rất bực tức nên động tác cũng mạnh bạo hơn mấy phần, Kiêu Chiến lên tiếng nhắc nhở: “Nhẹ nhàng một chút cho trẫm.”
Ha hả, nhẹ nhàng? Kiêu Chiến, ngươi có còn biết xấu hổ không? Bổn tiên nữ đường đường Thiên giới đệ nhất mỹ tiên bị một cái phàm nhân như ngươi trêu chọc, không gϊếŧ ngươi đã là may mắn lắm rồi.
Vân Miên tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, nàng thoa nhẹ hơn một chút, nét mặt ôn nhu ngọt ngào nói: “ Được bệ hạ, lực như vậy đã vừa chưa?”
Vành tai Kiêu Chiến ửng đỏ một chút, nhàn nhạt đáp: “ Còn đau.”
Vân Miên trợn mắt, hài lòng thì nói hài lòng, không hài lòng thì nói không hài lòng, cái gì mà còn đau? Tình khí thật khó hiểu.
Kiêu Chiến nhớ lại những lời chim hoàng yến hôm trước nói với hắn: Ngươi đừng nghĩ nữ nhân phức tạp như vậy, nam nhân trên thế gian này có ít người ưu tú như ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, các nàng có thể đào tim đào phổi vì ngươi.
Kiêu Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt của Vân Miên, muốn xem có giống như chim hoàng yến nói hay không? chỉ cần hắn nguyện ý nữ nhân trước mắt có vì hắn mà đào tim đào phổi ra không?
Vân Miên bị Kiêu Chiến chăm chút nhìn đến đỏ mặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Này bệ hạ, ngươi mau dời ánh mắt đi chổ khác đi, định lực của bổn tiên nữ không tốt lắm đâu nha.
Kiêu Chiến thấy mặt Vân Miên ngày càng đỏ, hắn cũng không khiêng dè càng dịu dàng chăm chút nhìn nàng. Vân Miên rốt cuộc không nhịn nổi, dút khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
“Bôi lệch.” Kiêu Chiến đôi môi cong cong gợi lên một nụ cười nhạt, cầm lấy tay Vân Miên, đem tay nàng đến vị trí cần thoa thuốc trên mặt hắn.
Tim Vân Miên đập ngày càng nhanh, bệ hạ nắm tay nàng, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền sang tay của nàng, Vân Miên cảm thấy xung quanh phảng phất có hương vị ngọt ngào như kẹo bông gòn.
Thời gian như ngừng lại, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, như thế gian này chỉ có hai người họ vậy. Nhịp tim cả hai như cùng hòa chung một nhịp, bàn tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn.
Thoa thật lâu cuối cùng cũng thoa đến môi, Vân Miên nghĩ đôi môi hoàn mỹ này này nàng đã từng hôn qua… Ách, không phải là độ tiên khí. Trong nhất thời mặt nàng lại càng đỏ.
Kiêu Chiến cắn nhẹ lên đầu ngón tay nàng, láy cớ trừng phạt nàng thoa thuốc không chuyên tâm, Vân Miên giống như điện giật nhanh chóng rút tay về, mở to mắt nhìn kiêu chiến, âm thanh thẹn thùng mang theo một chút nghi hoặc hỏi hắn: “Bệ hạ, ngài cố ý?”
“ Ai bảo ngươi không chuyên tâm thoa thuốc cho trẫm?” Kiêu Chiến nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, tâm tình hắn rất sung sướиɠ.
“ Bệ hạ, thuốc này ngài có thể tự minh thoa, ta còn có nhiều việc lắm. Nếu không có chuyện gì nừa, ta cáo từ trước.” Vân Miên muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Kiêu Chiến, trái tim nhỏ bé của nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Kiêu Chiến liền ra lệnh cho nàng: “ Ngày mai, vào giờ này, ngươi đến Long Tê cung.”
Còn đến a? có thể không đến được không? Vân Miên trong lòng muốn giả điếc không nghe, nhưng ngoài miệng thì đáp: “ Dạ, bệ hạ.”