Chương 17: Tiên Nhưỡng

“ Nương nương nói chí phải, nô tài đã biết sai rồi.” Thôi công công vừa dứt lời. Tuyết phi liền quay sang Vân Miên, ôn nhu nói: “Vân Nhi, bổn cung thật sự không có biện pháp nào khác, nên mới đến tìm ngươi tương giúp. Vì ta nghĩ rằng, ngươi có hiểu biết về ong đầu hổ, lại biết được phương thức trị hết sẹo trên người ta. Nên ta cho rằng ngươi có thể biết được chổ ong đầu hổ làm tổ. Bất quá nếu ngươi thật sự không có cách giúp ta, bổn cung cũng sẽ không ép buộc ngươi. Người đâu, bãi giá hồi cung!”

Vân Miên vốn dĩ không nghĩ sẽ giúp Tuyết phi. Bất quá, những lời Tuyết phi mắng Thôi công công cũng đã làm cho Vân Miên cảm động, mềm lòng. Thôi, nàng là tiên nữ cũng không nên chấp nhất với phàm nhân, nếu sự việc đã qua và Tuyết phi cũng đã ăn năn hối lỗi, thì nàng cũng nên giúp nàng ta một phen vậy.

Vân Miên vội nói với Tuyết phi: “Tuyết phi nương nương, Vân Nhi sẽ tận tâm, tận lực đi tìm.”

Tuyết phi vui vẻ ra mặt, gật đầu nói: “Thật tốt quá, bổn cung chờ tin tức tốt của ngươi.”

Đợi Tuyết phi đi xa rồi, Vân Miên lại lấy bình rượu ngon ra tiếp tục uống, nàng còn làm đổ rượu ra ngoài. Chỉ một lát sau, liền có một con ong đầu hổ bay vào Ngự Hoa Viên. Con ong đầu hổ đậu trên bình rượu, thèm thuồng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, có thể cho ta uống một ngụm rượu không?”

“Không thành vấn đề, ngươi dẫn ta đi tìm mật ong, ta liền cho ngươi uống.” Vân Miên dùng tiên nhưỡng dụ dỗ con ong đầu hổ.

Lấy mật ong đổi lấy tiên nhưỡng, vậy là quá lời cho nó rồi. Nghĩ vậy, ong đầu hổ lập tức đáp: “ Thành giao, vậy ngươi cho ta thêm mấy ngụm nữa, ta chia cho đồng bọn cùng uống.”

Bất quá, tiên nhưỡng không thể cho ong đầu hổ uống quá nhiều, nếu không chúng sẽ trở nên hung hãn, có thể xưng hùng xưng bá ở Ngự Hoa Viên này. Vân miên lắc lắc bình rượu, ước chừng lượng rượu còn lại trong bình. Sau đó, nàng đưa lên miệng uống hai ngụm, còn dư lại khoãng nữa bình, gật đầu nói: “ Tốt, tất cả rượu còn lại trong bình này là của các ngươi, mau dẫn ta đi lấy mật ong.”

“Được rồi, tiên nữ, xin đi theo ta.” Đầu hổ ong tung ta tung tăng bay đi trước, Vân Miên vội biến thành chim hoàng yến đuổi theo. Bay thật lâu, đầu hổ ong dẫn chim hoàng yến tới ngọn một cây đại thụ rất cao, ở đó có rất nhiều ong đầu hổ bay ra nghênh đón. Biết được tiên nữ tỷ tỷ lấy tiên nhưỡng đổi lấy mật ong, bọn chúng vui vẻ, hào phóng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, muốn lấy bao nhiêu tùy ý!



Vân Miên biến trở lại thành hình người, lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ, lấy đầy một bình mật ong, sau đó đem tiên nhưỡng còn dư lại cho ong đầu hổ.

Đang định rời đi, Vân Miên đão mắt nhìn xuyên qua tàng cây, nàng nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang ở dưới gốc cây .

Kiêu Chiến sau khi hạ triều, liền thay một xiêm y gọn nhẹ, đang ở hậu viện Long Tê cung luyện kiếm. Mà nơi ong đầu hổ dẫn nàng đến lấy mật lại là cây đại thụ nằm gần phía ngoài tường của Long Tê cung, này không phải quá trùng hợp đi?

Một nữa tàng cây lại nằm phía trong hậu viện Long Tê cung, Vân Miên đẩy cành cây ra, lén nhìn Kiêu Chiến luyện kiếm, liền bị khí thế bất phàm của hắn mê hoặc. Thì ra chẳng những Kiêu Chiến biết võ công, mà võ công của hắn lại rất vô cùng lợi hại.

Đang say mê ngắm Kiêu Chiến luyện kiếm, đột nhiên Kiêu Chiến ngước mắt nhìn lên ngọn cây đại thụ, một cổ kiếm khí sắc bén bất ngờ đánh lên ngọn cây, một vài nhánh cây bị kiếm khí của hắn làm cho gãy rụng, rơi vào trong hậu viện Long Tê cung. Vân Miên cùng tổ ong đầu hổ bị đánh rơi xuống đất.

Vân Miên không kịp triển khai pháp thuật, nên bị ngã xuống đất, ê ẩm cả người nhưng vẫn còn may là mặt nàng không bị té sấp xuống đất. Rất nhanh, Vân Miên bị thị vệ của Kiêu Chiến vây quanh, bọn họ xem nàng là thích khách mà vây bắt.

Bình tiên nhưỡng đang rơi từ trên cây xuống, liếc mắt thấy bình tiên nhưỡng sắp bay ra bên ngoài tường, Kiêu Chiến thu kiếm lại, cầm trong tay, phi thân lên, nhẹ nhàng cầm lấy bình tiên nhưỡng.

“Ong ong ong ~~~” đám ong đầu hổ thấy thế liền loạn thành một đoàn, hét lớn: “Không tốt, tiên nhưỡng bị người cướp đi rồi, các huynh đệ, mau xông lên, cướp lại!”