Hách Thái Hậu thở dài một tiếng, sốt ruột lo lắng nói:" Tuyết nhi, ngươi thân là nữ nhân của Hoàng thượng, trên người tuyệt đối không được có một vết sẹo nào cả. Nếu thật sự trị không khỏi, con đường tranh sủng của ngươi sẽ phải chấm dứt."
Con đường tranh sủng sẽ phải chấm dứt. Đối với phi tần hậu cung, những lời này là một đả kích rất lớn đối với các nàng. Tuyết phi nghe vậy đau khổ đến nước mắt tuôn ra như suối, gao gắt nắm lấy tay Hách Thái Hậu nói:" Di mẫu, người nhất định phải giúp Tuyết nhi! Chung thân đại sự của Tuyết nhi đều phó thác trong tay của di mẫu."
Hách Thái Hậu lộ ra vẻ khó xử, thầm than trong lòng một tiếng. Trong lòng bà hiểu rất rỏ, cho dù trên người Tuyết nhi không có lưu lại sẹo, Kiêu Chiến cũng chưa chắc sẽ hạnh sủng nàng ta.
Bất quá, Tuyết nhi là người nhà mẹ đẻ bà, tương lai khó đoán trước được, biết đâu ngày nào đó Chiến nhi nghĩ thông suốt, nên quân cờ này nhất định phải giữ lại.
Hách Thái Hậu gật đầu, chân thành nói với Tuyết phi:" Nếu Chiến nhi nói một sự nhịn chín sự lành, vậy ngươi liền làm theo ý nó đi, ngươi mau đi nhận lỗi với tiểu cung nữ trồng hoa kia đi. Làm như vậy, thứ nhất chứng tỏ cho mọi người thấy ngươi khoan dung độ lượng, thứ hai có thể làm cho tiểu cung nữ đó cảm thấy ái náy sẽ tìm mọi cách giúp ngươi chữa lành sẹo."
Tuyết phi nghe vậy liền bỉu môi, bộ dáng không cam tâm:" Di mẫu, bổn cung là phi, nàng ta là tỳ. Làm sao có chuyện phi tử lại đi xin lỗi tỳ nữ? Tuy bệ hạ nói bổn cung một sự nhịn chín sự lành nhưng cũng không bảo bổn cung hướng nàng ta nhận lỗi. Di mẫu, bổn cung không làn được!"
" Lại nói, bổn cung không tin mật của ong đầu hổ có thể trị hết sẹo trên người ta. Nàng ta chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, lại dám trêu chọc Thôi công công, nhìn đã biết nàng ta không phải là người lương thiện. Sao lại có thể thật tâm giúp đở cho bổn cung?"
Hách Thái Hậu nghe vậy, tuy trên mặt cười cười nhưng lại lắc đầu nói:" Tuyết nhi, những lời như vậy sau này tuyệt đối không được nhắc lại. Ai gia có thể từ một quý nhân nho nhỏ leo lên được vị trí như bây giờ, không phải dựa vào sự sủng ái của tiên hoàng cũng không dựa vào dung mạo mà dựa vào biết ẩn nhẫn. Ngươi hiện nay tuy là quý phi nhưng do thế lực của gia tộc trong triều, ngươi lại không được Chiến nhi sủng ái, ngươi cái gì cũng không có."
" Hơn nữa ở Kiêu Quốc, một người có thể dựa vào sức lao động của mình để kiếm sống, không cần phải xưng " nô " cùng " tỳ" , quy củ này lẻ nào ngươi lại không biết? Sau này phải suy nghĩ cẩn thận trước khi mở miệng, ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Hách Thái Hậu nói đến đây, liền nhẹ nhàng khuyên bảo Tuyết phi:" Ai gia không thiên vị nàng ta, nhưng ai gia không muốn nhìn ngươi đi vào đường cùng. Nếu tiểu cung nữ trồng hoa kia nói mật ong đầu hổ có thể trị lành sẹo cho ngươi, vậy ngươi liền đi tìm nàng ta giúp ngươi lấy mật ong đầu hổ. Nếu thật sự có thể trị khỏi, đối với ngươi có lợi chứ không có hai, còn nếu không trị khỏi, ngươi có thể ghép nàng ta vào tội hành sự bất lực mà trừng trị."Nghe Hách Thái Hậu nói, Tuyết phi liền gật đầu, thở dài :" Quả nhiên, gừng càng già càng cay. Di mẫu, sau này nhờ người chỉ dạy Tuyết nhi nhiều hơn, Tuyết nhi đều nghe theo người!"
Nói xong, nàng lớn tiếng phân phó:" Người đâu, mau chuẩn bị vài phần hậu lể. Sáng sớm ngày mai, bổn cung sẽ gặp Vân Nhi cô nương nhận lỗi."
Tuyết phi nhấn mạnh hai từ " nhận lỗi" , người hiểu chuyện liền biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, Hách Thái Hậu hài lòng gật đầu, cười nói:" Tuyết nhi của ai gia thật thông minh, không uổng công ai gia từng ấy năm bồi dưỡng ngươi. Thời giờ không còn sớm, ta phải trở về nghỉ ngơi!"
Nói xong, Hách Thái Hậu liền đứng dậy, che miệng ngáp một cái, Tuyết phi vội vàng đứng lên đỡ tay bà, chúng cung nữ, thái giám xếp thành hai hàng hô to" Cung tiễn Thái Hậu nương nương!”
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Vân Miên đã tới Ngự Hoa Viên chăm sóc hoa cỏ. Ngự Hoa Viên rất lớn, có nhiều loại hoa cỏ rậm rạp, nếu lười biếng mà trốn việc cũng không ai phát hiện được. À không nên lười biếng a. Vân Miên nhìn xung quanh không có ai, liền sử dụng pháp thuật khiến cho thùng tưới nước tự múc nước và tự tưới hoa.