Chương 13: Giải Vây

Vân Miên nhớ lại trong lúc nguy cấp đã dùng môi độ tiên khí cho hắn, liền thoáng đỏ mặt.

Bổn tiên nữ vì cứu người mà mất đi nụ hôn đầu, thật là vui buồn lẫn lộn nha.

Dựng thần nương nương, cuối năm ngài có suy xét ban cho thuộc hạ danh hiệu" Thôi dựng tiên tử chuyên nghiệp nhất năm" không?

Khi Vân Miên còn chìm đăm trong ảo tưởng của chính mình, đúng lúc này, Thôi công công mặt sưng như bánh bao đã chạy đến trước mặt nàng, tức giận mắng nàng:" Nha đầu thối, dám trêu đùa đại gia ta, xem đại gia ta có lột da ngươi hay không?"

Vân Miên vẫn chưa thích ứng được việc nàng đã biến thành một con người, nàng cứ nghĩ mình vẫn còn là chim hoàng yến mà Kiêu Chiến nuôi, khi gặp nguy hiểm liền theo bản năng hướng Kiêu Chiến cầu cứu, bộ dáng như chú chim nhỏ đáng thương nép vào người hắn.

Bọn ám vệ đang ẩn thân trong bóng tối nhìn thấy thế liền kinh hãi, trợn tròn mắt, con ngươi xém rớt ra ngoài, toàn thân Hoàng thượng đều tràn ngập lãnh khí như muốn nói" muốn sống chớ tới gần", vị tiểu cung nữ trồng hoa này cũng quá to gan lớn mật đi, đem Hoàng thượng ra đỡ đạn cho mình.

Nhìn xem, toàn bộ hoàng cung, dám nép vào người bệ hạ như vậy ngoài trừ con chim hoàng yến kia ra, tiểu cung nữ này là người đầu tiên.

Thôi công công chạy đến, sắc mặt như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác, khi nhìn thấy Vân Miên đang dựa vào trong lòng ngực Kiêu Chiến, lập tức cả người choáng váng, vội vàng quỳ xuống, lắp ba lắp bắp nói: "Bệ bệ hạ…… Nô tài tham kiến bệ hạ!”

Kiêu Chiến không quen cùng người khác thân mật như vậy, hắn theo bản năng tránh xa ra một bước. Thấy thế, Vân Miên ôm lấy cánh tay Kiêu Chiến, giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, thỏ thẻ nói với hắn:" Bệ hạ, cứu ta!"

Kiêu Chiến nhìn đôi tay đang ôm cánh tay mình, thầm nghĩ, tiểu cung nữ trồng hoa này không sợ hắn, thật kỳ quái, trong thâm tâm hắn lại cảm thấy tiểu cung nữ này rất thân thiết.

Thân thiết thì thân thiết, nhưng vì tôn nghiêm đế vương, Kiêu Chiến lạnh lùng nói:" Còn không mau buông ra, đôi tay ngươi thật sự không muốn giữ sao?"



Tất cả mọi người nghe xong đều đổ mồ hôi lạnh, đều lo lắng thay cho tiểu cung nữ trồng hoa này, chỉ cần một câu nói của bệ hạ, đôi tay của tiểu cung nữ kia chắc chắn sẽ không giữ được a.

Bệ hạ thật hung dữ nha! Vân Miên trong lòng không phục, nhưng vẫn buông tay ra.

Kiêu Chiến vốn không định xen vào những loại chuyện nhàm chán này, nhưng hắn lại muốn giải vây cho tiểu cung nữ này. Ánh mắt lạnh băng, nhìn Thôi công công một cái, giọng đầy uy nghiêm hỏi:" Đã xãy ra chuyện gì?"

" Hồi…… Hồi bệ hạ, Tuyết phi nương nương dùng hoa nhài do Vân Nhi cô nương phụ trách chăm sóc pha nước tắm, cả người bị trúng độc... Tuyết phi nương nương kêu nô tài đi tìm Vân Nhi cô nương hỏi đầu đuôi cớ sự, hỏi nàng cách giải độc. Ai ngờ, Vân Nhi cô nương lại trêu đùa nô tài. Ô ô ô..... Nô tài....!" Thôi công công hoảng sợ, đem gương mặt bị ong đầu hổ đốt sưng như cái bánh bao, nhu nhược đáng thương, nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc kể lể cùng Kiêu Chiến.

Không đợi Vân Miên giải thích, Kiêu Chiến hắn không có kiên nhẫn để nghe Thôi công lãi nhãi tiếp, hắn lên tiếng, ngắt lời Thôi công công :" Trở về nói với Tuyết phi, một sự nhịn chín sự lành!”

Trong lòng Thôi công công thật bi thương, nước mắt chảy thành sông, bệ hạ không phân rỏ trắng đen, liền bảo hộ tiểu cung nữ trồng hoa kia? Ta cũng không biết, ta cũng không dám hỏi. Ai bảo hắn là thiên tử cơ chứ!

Thôi công công chua xót lau nước mắt, kinh sợ hồi đáp:" Dạ, nô tài tuân chỉ, nô tài xin cáo lui!”

Thấy đám người Thôi công công ủ rủ rời đi, hảo cảm của Vân Miên đối với Kiêu Chiến tăng lên, nàng học theo bộ dáng của cung nữ đối với Kiêu Chiến hành lể, quy quy củ củ nói: “Vân Nhi tạ bệ hạ cứu giúp!"

Kiêu Chiến nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân Nhi một cái, hắn ngẩng đầu lên nhìn cây cối trong Ngự Hoa Viên như đang tìm kiếm một cái gì. Một lát sau, hắn cất tiếng hỏi:" Ngươi ở Ngự Hoa Viên có nhìn thấy một con chim hoàng yến không?"

Vân Miên thụ sủng nhược kinh, bệ hạ khuya như vậy đi ra Ngự Hoa Viên là để tìm nàng? Hắc hắc, đáng tiếc nàng đã biến thành Vân Miên nên hắn không nhìn ra.