Tô Quân Quân bị ông cụ cười mà đầu óc mờ mịt, lại nghe ông Mao nói: “Đáng tiếc, nó là con mèo có chủ.”
Tô Quân Quân lại hỏi: “Vậy về sau cháu có thể quan tâm đến nó không? Khi nó lại đến cửa, cho nó ăn chút gì không sao chứ? Cháu đã tìm kiếm thông tin trên mạng, hình như mèo không thể ăn đồ quá mặn, nhưng con mèo cầy béo này có vẻ rất thích cá cháu làm.”
Ông Mao lại nói: “Ăn kiêng là đối với mèo khác, nó đã sống lâu như vậy, đương nhiên không quá giống mèo bình thường. Nếu như nó thích ăn cái gì, cháu cứ cho nó ăn một ít là được, không cần cố kỵ nhiều như vậy đâu.”
Sau này, Tô Quân Quân dứt khoát dựa theo lời ông Mao nói cho mèo ăn.
Số lần mèo cầy béo đến nhiều hơn, Tô Quân Quân lại để một cái giỏ trúc ở trên ban công, bên trong còn bỏ chăn nhỏ mềm mại.
Chỉ tiếc hình như con mèo cầy béo kia không thích chăn nhỏ mang theo mùi hoa, nó thích nằm trên sân thượng phơi nắng hơn.
Ông Mao nói đúng, nó đã là mèo già, khóe miệng đều đã trắng, chắc vì thế nên nó càng trầm ổn hơn mèo khác.
Có khi Tô Quân Quân sẽ pha một tách trà, cầm một quyển thực đơn ngồi ở trên sân thượng, cùng với con mèo già này chia sẻ thời gian yên tĩnh sau trưa.
Thậm chí Tô Quân Quân cảm thấy lòng mình càng mềm mại hơn vì con mèo này.
…
Một ngày này cũng vậy, Tô Quân Quân rõ ràng dẫn dụ con mèo cầy béo này đến.
Mèo cầy béo trợn mắt, nhìn con cá hồi ở trên thớt, Tô Quân Quân cười nói: “Chờ tao làm sashimi xong sẽ làm thêm đồ ăn cho mày.”
Hình như mèo cầy béo đã nghe hiểu, phi thân nhảy lên ghế nằm bên cạnh, sau đó nằm xuống.
Lúc này vừa vặn là lúc ánh mặt trời tốt nhất vào buổi chiều, ánh nắng chiếu lên thân con mèo cầy, khiến cho nó nheo mắt lại, buồn ngủ.
Tô Quân Quân quay đầu liếc nhìn con mèo rồi mới đi đến trước cái thớt, cầm dao, cắt củ cải trắng thành sợi, lót ở bên dưới cái đĩa sứ trắng kia, ở bên trên lại xếp một ít rong biển.
Ngay sau đó, cô giơ tay chém xuống, cắt cá hồi thành lát dày 3mm, mỗi lát 8 gram, trải trên tầng đầu tiên của đĩa sứ trắng.
Tốc độ hạ dao của Tô Quân Quân tăng nhanh, cả quá trình chỉ tốn một phút đồng hồ đã làm xong một đĩa sashimi.
Cô còn cố ý giơ lát cá đến trước điện thoại, làm một đặc tả.
Vào lúc này, con mèo cầy béo kia đã đi đến bên cạnh cô, kêu lên meo meo.
Tô Quân Quân lấy bát cho mèo ra, gắp cho nó vài miếng sashimi.
Mèo cầy béo ăn đặc biệt thơm ngọt.
Liên tiếp đút cho nó ăn vài miếng, Tô Quân Quân mới nhớ tới chuyện tắt quay video điện thoại, lại gửi video sang cho Trần Xung Xung.
Đồng thời còn gửi một tin nhắn: “Không cẩn thận quay cả con mèo vào, có cần quay lại một lần nữa không?”
Một lát sau, Trần Xung Xung trả lời: “Quay lại một lần nữa cái gì, nhiều thêm một vật biểu tượng còn không tốt sao? Cậu chứ chờ đó, tôi làm xong video lại gửi cho cậu.”
Tô Quân Quân tiếp tục chơi một lúc nữa với con mèo cầy béo.
Một tiếng sau, video đã gửi tới.
Video chỉnh sửa rất đẹp, chẳng những tăng thêm âm nhạc nhẹ nhàng, cũng tăng thêm filter, con mèo cầy béo vốn xông nhầm vào lại được Trần Xung Xung chỉnh sửa thành thật đáng yêu. Đặc biệt còn tăng thêm dáng vẻ khi con mèo ngủ.
Tất cả hình ảnh bên trong video có vẻ thật yên ả và ấm áp, đặc biệt là khi nữ đầu bếp là vai chính nhìn thấy con mèo đã cười đến thật dịu dàng; khi bắt đầu nấu cơm thì lại bộc lộc tài năng.
Bản thân Tô Quân Quân nhìn xem video đều cảm thấy rất tuyệt. Cô nhanh chóng post video lên trên Weibo, sau đó không để ý đến nữa.
Đến buổi tối, ông Mao đến dùng cơm, Tô Quân Quân làm một nồi cháo cá hồi rau dưa.
Tô Quân Quân thuận miệng nói với ông Mao chuyện cô mở Weibo, không nghĩ tới ông Mao cũng biết cái này, còn muốn theo dõi nhau với Tô Quân Quân.
Sau khi ăn xong, Tô Quân Quân mở Weibo ra nhìn xem, username của ông Mao là ông Mao, nội dung bên trong rất ít.
Bạn tốt theo dõi Weibo chỉ có mười người, fan lại trên mười ngàn người.
Một tin Weibo trước đó của ông Mao còn là giúp đỡ Tô Quân Quân bỏ phiếu bảng ngôi sao mới nổi. Weibo này vừa post lên, bên dưới lại có vài ngàn bình luận.
Vừa rồi ông Mao lại chuyển tiếp Weibo của Tô Quân Quân. Trước sau chỉ nửa tiếng, lại xuất hiện hai trăm chuyển tiếp và bình luận.
Ngay tiếp theo, fan của Tô Quân Quân cũng tăng lên hai ba trăm.
Ngay lập tức, Tô Quân Quân đều ngẩn ra, hay là hiện giờ sau khi các bác trai bác gái về hưu đều thời thượng như vậy? Ra quảng trường nhảy múa còn dựa vào Weibo để liên hệ?
Tô Quân Quân không cẩn thận nói ra lời trong lòng, ông Mao đang “Dọn bàn” lại hừ lạnh.
“Ai nói dựa vào Weibo để liên lạc? Các ông có wechat, hô một tiếng ở trên nhóm chat là hẹn mọi người cùng đến quảng trường nhảy múa có được không hả?”