Bởi vì do chuyện của Thạch Lựu, đội đỏ làm đồ ăn hơi muộn, lại làm một lượng lớn đồ ăn. Nhưng mọi người không vì vậy mà từ bỏ thi đấu. Ngược lại càng đồng tâm hiệp lực, tính toán thời gian hoàn thành đồ ăn.
Trước kia lúc thi đấu đơn, đồ ăn Tô Quân Quân làm ra có thể đạt được sự khen ngợi của toàn bộ giám khảo, ngay cả người độc miệng nhất cũng đối với Tô Quân Quân cực kì ưng ý.
Tuy rằng về mặt mũi, Tô Quân Quân so với những idol mạng kia đẹp hơn nhiều, nhưng cô gái này này lại tính cách điệu thấp, chưa bao giờ gây chuyện, cũng không dựa vào khuôn mặt mà tranh nổi bật.
Mấy vòng thi đấu trước, tuy rằng fan của Tô Quân Quân bên ngoài rất ít, nhưng mà dường như các tuyển thủ khác đều nguyện ý chung tổ với cô. Tổ thi đấu nhỏ của Tô Quân Quân cũng có tỷ lệ thắng tương đối cao. Cho nên, lần thi đấu này Thạch Lựu không màng sự thắng bại của tập thể, hướng về phía Tô Quân Quân mà xuống tay hãm hại, những người khác mới cực kì tức giận.
Những người khác là thấy chị Thạch Lựu hoàn toàn chính là kiểu cây gậy thọc phân. Thời gian sau đó, căn bản không ai thèm care bà chị này, đều xem cô ta như không khí.
Người khác không để ý tới cô ta, bà chị Thạch Lựu càng muốn tìm chút chuyện để làm. Mặc kệ nói như thế nào, cô ta cũng là tuyển thủ dự thi.
Cứ như vậy, Thạch Lựu hướng về phía xương sườn xuống tay. Công đoạn hầm xương sườn vốn dĩ chính là công việc đơn giản nhất. Những người khác đều đem xương sườn thái tốt, chỉ cần thêm gia vị, cho vào nồi tiếp tục hầm là được.
Nhưng Thạch Lựu lại ngược lại, cư nhiên lại vội quá mà làm ẩu, không cẩn thận đem dấm trở thành dầu hào cho vào trong nồi.
Trong lúc nhất thời, các tuyển thủ dự thi trong đội đều tức giận, ngay cả anh Mã tính tình tốt nhất cũng không nhịn được mà phát hỏa.
"Cô gây chuyện khiến chúng tôi thất bại mới cam tâm phải không? Ngay cả dấm và dầu hào cũng không phân biệt được, cô còn muốn làm đầu bếp cái rắm gì? Đây là món chính, cô làm hỏng rồi, chúng ta còn lấy cái gì để so với đội xanh?" anh Mã bự tức mà nói.
Anh Trạch cũng cười lạnh nói: "Cô ta căn bản chính là người đội xanh an bài nằm vùng bên đội chúng ta đi? Đây là cho dù như thế nào đều phải đảm bảo đội xanh an toàn thăng cấp nha?"
Những đội viên khác cũng tức giận: "Không biết làm thì đừng có làm, đứng một bên chơi mình là được rồi. Cái gì mà cẩm lý, tôi thấy cô căn bản chính là tai tinh (sao chổi xui xẻo) phòng bếp, ai cùng một tổ với cô người đó liền xui xẻo."
Thạch Lựu vốn đang muốn xin lỗi, vừa nghe tất cả mọi người mỉa mai châm chọc cô ta, liền lập tức sinh khí.
"Đã nói rồi, tôi cũng không phải cố ý, không phải đã xin lỗi các người rồi sao? Các người còn muốn thế nào nữa?"
Anh Trạch cau mày nói: " Ha, đại tiểu thư làm sai còn lý sự. Chúng ta với cô ta cùng tổ, bị cô ta hố chính là xứng đáng."
"Chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy."
Trước kia, Thạch Lựu ở tổ nhỏ khác cũng từng nhiều lần phát sinh sai lầm, nhưng bởi vì mọi người đều đang ngầm nói Thạch Lựu tỷ có người chống lưng cứng, bối cảnh hùng hậu nên cũng không ai chính diện phát sinh xung đột với cô ta.
Do vậy, bà chị Thạch Lựu đã năm lần bảy lượt bày vẽ chuyện như vậy, sức chịu đựng của các tuyển thủ với cô ta sớm đã vượt qua giới hạn. Đè nén nhiều lần, không thể nhịn được nữa, lần này rốt cuộc cũng bạo phát. Cho nên mới công kích tập thể.
Thạch Lựu bị mắng, ngoài mặt thật tức giận, thật ủy khuất, nhưng trong lòng cô ta lại thập phần không cho là đúng.
Đội đỏ thua thì thua, dù sao người bị loại cũng tuyệt đối không phải cô ta.
Chỉ cần hậu kỳ cắt nối biên tập tốt, liền biến thành các tổ viên đều xa lánh, khi dễ cô ta. Cô ta ngược lại có thể giành được sự đồng tình của công chúng. Đến lúc đó, không ngừng có điểm để hot, nói không chừng cô ta còn có thể lên hot search.
Thạch Lựu tỷ ở trong lòng cân nhắc lợi và hại, lúc này mới buông lá gan theo chân bọn họ cãi nhau. Cô ta không chỉ không nhận sai, ngược lại còn khắp nơi lấy lời nói châm chọc người khác, ý đồ kí©h thí©ɧ càng nhiều sự tức giận của mọi người.
Nếu thật sự có người không nhịn được động thủ với cô, vậy càng tốt. Chỉ tiếc, đời méo như mơ.
Mặt khác, Tô Quân Quân tuy rằng mặc kệ Thạch Lựu tỷ, nhưng lại vẫn lấy đại cục làm trọng. Cô đi đến trước nồi xương sườn, nhìn nước canh cuồn cuộn trong nồi, cầm muỗng múc lên một ít, tinh tế nếm nếm, lúc này mới quay đầu nói với mọi người.
"Xương sườn này còn có thể cứu lại một chút, để tôi làm cho. Mọi người nhanh tay nắm chặt thời gian, hoàn thành món đầu tiên, đừng lại làm hỏng, đội đỏ chúng ta không thể thua được."
Mọi người vốn dĩ đều sa sút tinh thần, chuẩn bị từ bỏ thi đấu, nghe Tô Quân Quân vừa nói như vậy, lập tức lười phản ứng đến bà cô Thạch Lựu. Mỗi người lại trở lại vị trí của mình, bắt đầu quay lại tiếp tục làm đồ ăn mình phụ trách.
Chỉ còn lại Thạch Lựu, tiến cũng không được lùi cũng không xong. Cô ta thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Tô Quân Quân, đáy mắt còn mang theo địch ý. Vốn dĩ là cơ hội tốt để được lên hot search một lần, vậy mà lại bị Tô Quân Quân phá hủy.
Nhưng ai ngờ, Tô Quân Quân giống như có mắt sau lưng, quay đầu lại hướng về phía cô ta mà nghênh đón tầm mắt. Đôi mắt của Tô Quân Quân trong trẻo sâu thẳm, giống như hai hồ nước lạnh lẽo, tựa hồ nháy mắt liền đem Thạch Lựu triệt để nhìn thấu, lại giống như cảnh cáo cô ta, không cần lại làm việc dư thừa.
Sau khi bị nhìn chăm chú như vậy, Thạch Lựu theo bản năng mà nhìn sang hướng khác. Thời gian sau đó, cô ta cũng không tái phạm sai lầm gì.
Trải qua sự nỗ lực của toàn đội đỏ, cuối cùng cũng hoàn thành đồ ăn trước thời gian quy định. Ngay sau đó là đem đồ ăn đã làm xong bày ở cửa sổ cung cơm, chờ công nhân của cao ốc Phỉ Thúy lại đây múc cơm.
Nếu công nhân cảm thấy hài lòng với đồ ăn bên nào, liền có thể đem mâm đặt ở khu vực chỉ định. Cuối cùng thống kê số lượng mâm của hai đội, quyết định thắng bại.
Quy tắc thi đấu cũng không khác gì những quy tắc bình thường khác, đội xanh bên kia, Đổng Giai Nam bắt đầu dựa vào bán manh kiếm khách.
Đội đỏ bên này, Thạch Lựu tỷ cũng không được tính vào, cùng mọi người không phải một lòng. Mọi người thương lượng, đội xanh bên kia có võng hồng, bọn họ bên này cũng có cô gái xinh đẹp có giá trị nhan sắc cao, để cho Tô Quân Quân ở bên cửa sổ giúp đỡ mọi người bán cơm.
Tô Quân Quân đảm đương vai trò làm linh vật của đội, thật ra cô cũng không có ý kiến gì. Chỉ là, bán manh giống như Đổng Giai Nam, tùy tiện gọi người khác là ca ca tỷ tỷ cô lại không làm được. Cũng may các tổ viên khác cũng không có ý kiến gì.
Hơn nữa, chỉ dựa vào diện mạo của Tô Quân Quân, bọn họ bên này cũng không có hại gì.
Ngay lúc Tô Quân Quân vội vàng múc cơm, cửa nhà ăn đột nhiên xảy ra một trận xôn xao, Tô Quân Quân vội đến nỗi thời gian ngẩng đầu lê nhìn một cái cũng không có.
Rất nhanh, mọi người liên tục tránh ra nhường ra một con đường, một nam nhân có vóc dáng cao lớn đi lên phía trước, cầm phiếu cơm, đưa đến trước mặt Tô Quân Quân, mở miệng nói:
"Cho tôi một phần xương sườn."
Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn, nghe thanh âm quen thuộc, Tô Quân Quân nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chính là tiểu ca ca gặp ở thang máy lần trước.
Lúc này, tuy cách một cửa kính, nhưng trong mắt tiểu ca ca tràn ngập ôn nhu thiện ý. Tô Quân Quân trong lòng vừa hơi hơi động. Chỉ tiếc, bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện, bên cạnh còn có nhϊếp ảnh gia đang quay chụp đó.
Tô Quân Quân chỉ đành phải áp xuống tâm tư, nói với anh đẹp zai: "Đây là dưa chua xương sườn, tương đối chua, không bằng thêm một phần thịt xào măng, măng là măng tươi, thanh mát lại ngon miệng."
Anh đập chai thực văn nhã mà liếc mắt nhìn bàn măng kia một cái, lại như không có việc gì hỏi: "Kia cũng là do cô xào?"
"Vâng" Tô Quân Quân mặt hơi nóng lên.
Tiểu ca ca (anh đẹp trai) rất nhanh nói: "Vậy lại thêm một phần măng đi."
Tô Quân Quân lặng lẽ cho tiểu ca ca thêm nhiều điểm, lại hỏi: "Cơm thì sao?"
"Bốn muôi đi." Tiểu ca ca hàm hồ nói.
Rất nhanh cơm lấy đã lấy xong, anh chai bưng chậu cơm đi xa, Tô Quân Quân vẫn nhịn không được nhìn lại vài lần, không biết lần sau là khi nào còn có thể cùng tiểu ca ca tiếp xúc gần gũi như vậy.
Lúc này, lại nhìn thấy một vị đại thúc nhìn qua thật cao lớn, Tô Quân Quân nhìn có chút quen mắt. Trong lúc nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua hắn ở nơi nào.
Đại thúc nhìn qua toàn bộ đồ ăn một lần, lúc này mới mở miệng nói:
"Cho tôi ba chén cơm lớn, măng và xương sườn mỗi loại ba phần." Nói xong liền lấy ra ba phiếu cơm.
Tô Quân Quân dừng một chút, rất nhanh liền lấy xong cơm cho đại thúc. Thời điểm đem mâm đồ ăn đưa qua, cô không nhịn được liếc qua bụng đại thúc này một cái.
Cùng dạ dày đại vương tiếp xúc nhiều, Tô Quân Quân tập mãi thành quen.
Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ hơi mang theo vẻ khϊếp sợ, Hùng Tuấn Thanh nhịn không được chửi thầm: "Lượng cơm như vậy mà đã bị dọa sợ? Chờ sau khi kết hôn, cô nấu cơm cho chồng và lũ nhãi con, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hùng Tuấn Thanh vừa nghĩ, cầm một mâm đồ ăn ổn định vững chắc đi tới đối diện Bạch tổng, ngồi xuống.
Hắn vừa mới lấy chiếc đũa ra, chuẩn bị hưởng thụ một bữa cơm vui sướиɠ tràn trề. Bạch tổng đột nhiên lấy ra một cái hộp cơm lớn, nhàn nhạt liếc Hùng Tuấn Thanh một cái.
Hùng Tuấn Thanh lập tức buồn bực.
Thiếu gia này cũng thật sĩ diện, một hai ở trước mặt em gái nhỏ giả vờ văn nhã, che giấu lượng cơm ăn. Hiện tại thì hay rồi, không đủ ăn thì thôi đi, thế nhưng lại vô sỉ đoạt đồ ăn của cấp dưới, cái này cũng được hả?
Hắn có tâm nghĩ cho Bạch tổng, nhưng Bạch tổng thằng nhãi này một chút đều không bận tâm tình cảm cùng tộc, cư nhiên dùng ánh mắt uy hϊếp hắn.
Vậy phải làm sao? Hạ chiến thư khiêu chiến.
Không thể được, Hùng Tuấn Thanh đánh không lại hắn, cuối cùng chỉ đành phải chịu ủy khuất đem măng và sườn của mình đổ vào hộp của Bạch tổng.
Sau khi cống hiến một phần cơm, Bạch tổng còn ngại không đủ, Hùng Tuấn Thanh khẽ cắn môi, lại đứng lên đi lấy thêm một phần. Bạch tổng lúc này mới thu hồi tầm mắt đem đồ ăn trên bàn của mình ăn sạch sẽ.
Ngay dưới ánh mắt chăm chú ai oán của Hùng Tuấn Thanh, Bạch tổng chậm rãi buông đũa, cầm mâm đồ ăn bầu cho đội đỏ hai phiếu, thuận tiện đạt được ánh mắt cảm kích của em gái nhỏ. Sau đó không quay đầu rời khỏi nhà ăn.
Lưu lại Hùng Tuấn Thanh vẻ mặt đau khổ, ủy ủy khuất khuất mà ăn xong cơm trưa của mình, đem theo hộp cơm lớn của Bạch tổng trở về.
Lúc rời khỏi nhà ăn, đương nhiên phải bầu cho em gái nhỏ sáu phiếu.
Em gái nhỏ chẳng những không cảm kích mà ngược lại nhìn chằm chằm hộp cơn lớn trong tay hắn vài lần, giống như đang nói hắn không ăn hết gói đem đi, giống như chiếm tiện nghi của công ty.
"..." Trong lúc nhất thời, Hùng Tuấn Thanh cảm thấy càng buồn bực.
Hắn trở về liền báo cáo với tộc trưởng xin chuyển công tác, không biết còn kịp không?
Cho dù là đi công trường bê gạch cũng tốt hơn là ở bên người Bạch tổng.
Thiếu gia Bạch Cẩm Hạo này, thật sự quá khó hầu hạ!!!