Chương 49

- Một người không thấy rõ mình có mấy cân mấy lượng, nếu ta coi nàng là đối thủ cạnh tranh, vậy chẳng phải là kéo thấp trình độ của ta, làm thấp thân phận của ta à!

Phỉ Lạc Tư lạnh lùng nhìn Mặc Anh, ánh mắt giống như muốn xé xác hắn thành trăm mảnh.

Mặc Anh nhìn về phía tầm mắt của hắn, một chút cảm xúc cũng không có.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, giống như là một đôi tình nhân ân ái, sắp tách ra, tương vọng xa xa.

Không biết qua bao lâu, Mặc Anh mới nhếch môi lên, nhàn nhạt nói:

- Thực lực của ngươi thế nào, ngoại trừ người của bộ lạc chúng ta ra thì các bộ lạc khác cũng chỉ sợ là có tin tức. Hôm nay ta nói chuyện, có lẽ sẽ làm ngươi không thoải mái trong lòng, nhưng ngươi đừng quên, tuổi của ngươi hiện tại, thoạt nhìn cũng chỉ nhỏ hơn Tuyết Linh hai tuổi.

Ánh mắt của Phỉ Lạc Tư nhíu lại, bỗng nhiên bỏ qua chuyện này, hỏi nhà ngói.

Mặc Anh cũng không coi hắn là người ngoài, nói tỉ mỉ từng bước đi kiến tạo một lần.

Phỉ Lạc Tư nghe trong giọng nói của hắn mang theo một phần hoài niệm, liếc mắt nhìn hắn một cái, dù có đầy bụng điểm khả nghi, hắn cũng không hỏi cái gì, chỉ là cảm khái nói:

- Nếu đúng như ngươi nói, sau khi nhà ngói xây thành có thể chống đỡ dã thú xâm nhập thì chẳng phải đại lục Thú Nhân sẽ chậm rãi vượt qua đế quốc nhân loại sao.

Dừng một chút, hắn có thâm ý khác:

- Tu vi của ngươi dừng ở cấp bảy, nếu không suy nghĩ kỹ thì rất có thể cả đời ngươi sẽ dừng ở giai đoạn này, cuối cùng không thể nhìn thấy thế giới sâu hơn.

Mặc Anh mặt không đổi sắc lườm hắn một cái, lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía mọi người đang bận rộn, khóe môi giơ lên, ngữ khí ôn nhu nói:

- Ngươi không cảm thấy mang theo bọn họ cùng đi truy tìm thế giới huyền bí sẽ là một chuyện tuyệt vời sao?

Phỉ Lạc Tư nghe thế, có chút hoài nghi dụng ý của hắn, chỉ là nhìn vẻ mặt ôn nhu của Mặc Anh, hắn lại cảm thấy lời nói kia cũng không chỉ là nói nói mà thôi.



Nhưng mà người của bộ lạc Hoa Miêu cho dù tốc độ nhanh, cảnh giác cao, chính là thiên phú của bọn họ, đã quyết định độ trưởng thành cao nhất của bọn họ, hắn sẽ không tốn thời gian, mang theo một đám người sẽ liên lụy đến hắn, đi thăm dò thế giới huyền bí.

Hắn đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy trên mặt Mặc Anh nở nụ cười.

Trong lòng hắn trầm xuống, các loại cảm xúc phức tạp quay cuồng ở trong lòng, không đầy một hồi công phu, hắn đã cong môi nở nụ cười.

- Những người này đều là tộc nhân của ngươi, ngươi có tính toán gì không, đó là chuyện của ngươi, ta sẽ không quản. Nhưng mà sau này, Thần Chiến bắt đầu, nếu bọn họ kéo chân sau của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Bỏ lại một câu nói tàn nhẫn, Phỉ Lạc Tư xoay người, yên lặng nhìn mọi người bộ lạc Hoa Miêu bận rộn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, làm người ta không phân biệt được cảm xúc của hắn.

Một lát sau, hắn trực tiếp hóa thành mèo, nằm rạp trên đỉnh đầu Mặc Anh.

Mặc Anh có chút không kịp phòng bị, cảm nhận được sức nặng trên đỉnh đầu, hắn tức giận nói:

- Ngươi có thể đừng đột nhiên như vậy hay không?

Phỉ Lạc Tư căn bản là không trả lời, chẳng qua cái đuôi nhọn kia lại bực bội vồ một cái vào cổ của Mặc Anh.

Khóe miệng Mặc Anh không nhịn được kéo kéo:

- Ngươi cũng thật biết lười biếng.

Phỉ Lạc Tư móng vuốt chọc vào da đầu của hắn một cái, Mặc Anh cảm giác được một chút đau đớn, lập tức đưa tay sờ soạng trên người của hắn một phen, sau đó cười đi vào trong rừng cây, tìm mấy cây đại thụ ba người ôm hết, dùng xảo kính trực tiếp cắt đứt nó.

Không lâu sau, hắn mang mấy cây này đến bên ngoài sơn động, bắt đầu làm xà nhà, phơi nắng ở nơi mặt trời tương đối mãnh liệt.

Đúng lúc này, mọi người đào đất đã trở lại, hắn đi lên đón, nói với mọi người phơi đất ở một bên, sau đó mang theo một bộ phận tộc nhân khác có sức lực khá lớn đi đào đất.