Chương 47: Khí Cười

- Ta tin tưởng Mặc Anh, hắn tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.

Trên mặt Ngọc Quỳnh đều là sự tự tin đối với Mặc Anh, Mộ Hoa nhìn thấy, nghĩ đến đủ loại chuyện của Mặc Anh, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.

Đúng lúc này, bên phía Thuỷ Liễu xảy ra cãi nhau.

Nàng chăm chú nhìn lại, phát hiện là thủ đoạn gian dối của Tuyết Linh, bị Thuỷ Liễu phát hiện.

Nàng nhíu mày, cuối cùng cũng đứng dậy đi qua.

Còn chưa đi vào nàng đã nghe thấy tiếng chỉ trích tức giận của Tuyết Linh.

- Nơi này là nơi ban đầu ta chiếm cứ, ngươi đã đi tới, đào hơn phân nửa bùn đất, ta muốn nó tới đây, không phải hẳn là phải như vậy sao? Ngươi dựa vào cái gì không cho ta? Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là đồ đệ của Đại Tế Tế, thiên phú của ta cực cao, có thể câu thông với Thiên Thần! Ngươi ngay cả chiến sĩ cũng không phải là người Miêu...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Mộ Hoa nghe không được, lập tức rống lên một tiếng.

Tuyết Linh giống như là bị người khác bóp chặt yết hầu, vốn muốn phun ra nói, nhưng vào một khắc này lại làm cho hô hấp của nàng trở nên khó khăn.

Đồng tử của nàng đột nhiên co chặt, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Mộ Hoa.

Chỉ chốc lát, hô hấp đã thông thuận, nàng vặn vẹo trừng mắt nhìn Mộ Hoa, phẫn nộ nói:

- Ngươi lại ra tay với ta!

Trên mặt Mộ Hoa hiện lên một tia âm trầm:

- Vậy ngươi để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?

- Xảy ra chuyện gì vậy?



Mặc Anh ở phía xa nghe thấy tranh chấp, nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, Thuỷ Liễu ở bên cạnh xấu hổ và giận dữ khó nhịn, hắn lập tức lạnh mặt:

- Ai làm được chứ?

Thuỷ Liễu đầy mặt oán giận nói chuyện này một lần, ngay sau đó nhìn Tuyết Linh vẫn còn không biết mình sai ở đâu, hắn tức giận cọ cọ mặt lên:

- Đại tư tế của bộ lạc chúng ta hiện tại là của Phỉ Lạc Tư!

Tuyết Linh vừa nghe, giận tím mặt nói:

- Hắn là cái quái gì?

- Tuyết Linh, xin chú ý lời của ngươi.

Mộ Hoa vừa vặn nhìn thấy Phỉ Lạc Tư tới đây, nghĩ đến hắn và Mặc Anh thường xuyên ở cùng một chỗ, nàng đã mở miệng cảnh cáo Tuyết Linh.

Lại không ngờ Tuyết Linh căn bản là không cảm kích, ngược lại càng nói giọng càng cao ngẩng lên.

- Mấy tháng trước, cũng đã nói rõ, làm sao một đầu xuân, ngươi lại không vui.

Phỉ Lạc Tư đi vào, ngữ khí nhàn nhạt nói.

Nhưng sau khi Tuyết Linh nghe thấy giọng nói của hắn thì lại cảm thấy mình giống như là bị một con cự thú theo dõi, toàn bộ thân thể đều không nhịn được phát run.

Nàng hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, đầy mặt kinh hãi nhìn hắn:

- Ngươi đừng tới đây.

Phỉ Lạc Tư cười cong mắt, ngữ khí lại đầy lạnh lẽo:

- Ta đứng ở đây, động cũng chưa động, ngươi sợ gì thành như vậy.



Tuyết Linh sợ hãi lắc đầu:

- Ta không sợ ngươi, ta chỉ đang nói đạo lý với Mộ Hoa.

- Ngươi đạo lý chính là ỷ vào thân phận học đồ Đại Tư Tế, lười biếng sao?

Mặc Anh lạnh lùng hỏi.

Tuyết Linh cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, thân thể run lên, giọng nói lại càng sắc bén:

- Không phải như vậy! Là hắn, là hắn cướp chỗ của ta, làm cho ta không có cách nào đào bùn đất.

Thuỷ Liễu bị nàng cười một cách logic:

- Nếu ngươi nói như vậy, vậy những gì ngươi thấy đều thuộc về ngươi. Một khi đã như vậy, vậy tại sao ngươi lại đi theo chúng ta tới đây làm việc nặng như vậy? Ngươi trực tiếp kêu một tiếng, để chúng nó nhảy vào sọt của ngươi đi.

Tuyết Linh vừa nói xong thì trong nháy mắt đã rơi vào tình huống xấu hổ.

Nàng tức giận đỏ mặt tía tai, nhưng lại sợ hãi Phỉ Lạc Tư, chỉ có thể run rẩy thân hình, ngậm miệng không nói.

- Các ngươi vây quanh ở đây làm cái gì?

Gia gia của Nhan Nhược đã đi tới, thu vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, lông mày lập tức nhíu lại.

- Tuyết Linh, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi không thấy tiểu hài tử bảy tuổi trong bộ lạc đều đang bận rộn sao?

Tuyết Linh nghe hắn nói như vậy thì chỉ cảm thấy mặt mình hoàn toàn mất hết.

Nàng uỷ khuất che mặt lại, khóc lớn:

- Ngươi đều khi dễ ta, mệt ta sẽ xem ngươi là trưởng bối, ngươi thật quá đáng.