Chương 39: Bối Rối

- Nếu như là ôn chuyện thì ta rất vui lòng, nếu như dò hỏi làm thế nào thu lấy chướng khí làm của mình thì chúng ta sẽ ở đây nói rõ vấn đề.

Trên mặt Mặc Anh tự nhiên hào phóng, nhưng trong lời nói của hắn lại để lộ ra ý tứ, lại làm cho tất cả mọi người ở đây khϊếp sợ.

Giọng nói của khỉ vân càng lớn hơn, bén nhọn hỏi:

- Ngươi nguyện ý chia sẻ phương pháp vô tư ra sao?

Vô Tư? Mặc Anh nhẹ nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng:

- Ta thật không ngờ ngươi lại đánh giá ta cao như vậy.

Trong lòng hắn có chút tức giận, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Vưu Hi Nhĩ kéo ống tay áo của nàng một cái, hơi cúi đầu với nàng, sau đó lướt qua nàng, đứng ở trước mặt Mặc Anh.

- Có đôi khi ta thật sự không cân nhắc ra ngươi đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhẹ nhàng thở dài:

- Mặc Anh, hiện tại ngươi đã là tộc trưởng của bộ lạc, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ nhiều hơn về lời nói và việc làm của mình cho người của bộ lạc ngươi.

Mặc Anh nhún vai:

- Ta chính là vì bọn họ nghĩ, mới tính toán làm giao dịch với tất cả bộ lạc xung quanh chúng ta.

Hắn mỉm cười đầy thâm ý, cảm kích nói:



- Nói đến việc bộ lạc chúng ta có thể có được khối Tê Cư, thật đúng là đến cảm ơn các ngươi.

Vẻ mặt Vưu Hi Nhĩ vi diệu biến đổi, Mặc Anh đang hoài nghi bọn hắn cố ý chọn lựa nơi làm tổ kia sao?

Hắn suy nghĩ quay cuồng, trên mặt lại bất động thanh sắc mà cười:

- Cảm tạ thì không cần! Sau này, nếu bộ lạc của chúng ta gặp nạn, ta còn hy vọng các ngươi có thể tương trợ nhiều hơn.

Hơi dừng lại một chút, hắn nghiêm túc hỏi:

- Ngươi xác định là giao dịch với tất cả bộ lạc?

Mặc Anh trả lời hắn rồi cười uể oải:

- Có một điều kiện là phải xem ai đáp ứng nhanh.

Trong mắt Vưu Hi Nhĩ lóe lên tia sáng kỳ dị, hắn đang muốn tiếp tục thử.

Khỉ Vân lại sốt ruột hoảng hốt nói:

- Ngươi đúng là một con người giảo hoạt, ta căn bản là không tin ngươi. Nhưng mà, chướng khí này chỉ xuất hiện vào lúc trời mưa, mưa còn có ba tháng nữa là sẽ kết thúc, chúng ta cần phải nắm chắc trong khoảng thời gian này, tu luyện thật tốt, tăng tiến tu vi một chút. Cho nên ngươi cần phải đưa ra biện pháp, nếu không, đến lúc đó bộ lạc của ngươi phải thừa nhận không phải là một bộ lạc của chúng ta tức giận.

- khỉ gió, ngươi chớ có nhiều lời.

Vưu Hi Nhĩ lại tức lại gấp.



khỉ vân không rõ ý tứ của hắn, nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn có khí tức, hơi co rúm lại thân thể một chút.

- Ta đều là suy nghĩ cho bộ lạc.

Nói một câu rất thấp, nàng ảo não vỗ trán của mình một cái.

Tuy hai người bọn họ là tỷ đệ, nhưng từ nhỏ đã được Vưu Hi Nhĩ nhận được Phúc Tái, cùng với cha mẹ thích, tỷ tỷ như nàng thường xuyên nhường nhịn, cho nên sau khi nhìn thấy Vưu Hi Nhĩ vô cùng thông tuệ, nàng đã hoàn toàn coi hắn như là thiên lôi.

Giờ phút này, Vưu Hi Nhĩ có chút tức giận, nàng vừa mới bắt đầu không rõ, nghĩ lại thì biết là mình nói sai rồi.

Nàng rất là tự trách, chỉ chốc lát lại ghi tạc tất cả thù hận lên trên đỉnh đầu Mặc Anh.

Nàng âm lãnh trừng mắt nhìn Mặc Anh một cái, cảnh cáo nói:

- Không cần ra vẻ nữa.

Mặc Anh cười vô tội:

- Ta trước nay đã không có ý tưởng khác. Ta hành động, lời nói sở hành, đều là vì sự phát triển của bộ lạc chúng ta.

Vưu Hi Nhĩ vừa nghe, càng khẳng định hắn đã biết an bài của bộ lạc Linh Cẩu.

Vì không để cho Mặc Anh âm thầm chơi xấu, vẻ mặt của hắn lại vô tội giải thích với Mặc Anh một hồi, lệnh cho chiến sĩ bên cạnh đi mời tộc trưởng của bộ lạc khác đi theo.

- Trận mưa này thật sự là quá lớn, có chuyện gì, chúng ta vẫn là ở trong phòng thương lượng đi.

Vưu Hi Nhĩ lại lần nữa đưa ra lời mời, lần này Mặc Anh không từ chối, mang theo mọi người lại lần nữa bước vào bộ lạc Linh Cẩu.