Chương 36: Quá Mức

Muối rất quan trọng đối với cơ thể người, Nhị Hắc suy nghĩ một chút, quyết định dùng một ít da thú đổi muối trở về.

Nhưng sức chiến đấu của bộ lạc xung quanh rất mạnh, hắn có chút chần chờ.

Mặc Anh nhìn ra, hắn đã xem qua phương thức chiến đấu của mấy bộ lạc trong đầu một lần, hắn liền dò hỏi:

- Có phải gần đây Linh Cẩu bộ lạc đang vội vàng tu luyện hay không?

Nhị Hắc gật đầu:

- Ta nghe nói người của bộ lạc mãng xà nói, một con hà ngư kia cũng sắp bị bọn họ bao trọn rồi.

Mặc Anh ngữ điệu cực nhẹ, lại lộ ra một nụ cười làm người ta khó có thể bỏ qua:

- Xem ra các bộ lạc ở đây đều hy vọng lực lượng của mình có thể trở nên càng cường đại hơn. Một khi đã như vậy, vậy chúng ta đi giúp đỡ một chút đi.

Nhị Hắc không nghe hiểu, Mặc Anh giải thích đơn giản một chút.

Một đôi mắt của hắn nhất thời sáng lên.

- Ta hiện tại sẽ đi thương lượng với mọi người.

Vội vã rời khỏi, không bao lâu sau, hắn đã mang theo mấy chiến sĩ đôi mắt sáng lên đi tới.

Mặc Anh làm tốt sắp xếp, đi đến bên cạnh bộ lạc mãng xà, nói mấy câu.

Chờ đến khi mấy con rắn nhỏ bơi vào trong bộ lạc, hắn kiên trì đợi một hồi.

Không bao lâu sau, Ngân Bác đã bay nhanh ra ngoài.

Hai mắt hắn lập loè một tia sáng:



- Ngươi nguyện ý giúp chúng ta bắt cá?

Bộ lạc bọn họ cũng biết những cá kia có thể phụ trợ tu hành, nhưng mà bộ lạc Linh Cẩu thật sự là quá bá đạo.

Hơn nữa, chiến sĩ của bọn họ cũng không quá rõ nhược điểm.

Thế cho nên mỗi một lần đến bờ sông bắt cá, ngoại trừ bị thương ra thì còn bị bộ lạc Linh cẩu đuổi đi.

- Đương nhiên, nhưng mà vấn đề muối này, ta hy vọng bộ lạc các ngươi có thể giúp chúng ta giải quyết.

Giọng điệu của Mặc Anh cực kỳ chân thành.

Vẻ mặt Ngân Bác xụp xụp:

- muối của bộ lạc chúng ta cũng không có bao nhiêu.

- Vậy muối mà các ngươi đổi được ở đâu vậy?

Mặc Anh hỏi ra mục đích thật sự của mình.

Khí tức trên người Ngân Bác trở nên áp bách, đồng tử cũng trở nên âm lãnh như đồng tử.

Mặc Anh lãnh đạm nói:

- Sở dĩ ta hỏi như vậy là bởi vì tất cả người của bộ lạc chúng ta đều biết trước nay các ngươi chưa từng bước ra khỏi khu rừng này. Lão tộc trưởng, ta cũng không phải muốn diệt hồ của ngươi, ta chỉ là muốn hợp tác cùng thắng.

- Tên tiểu tử ngươi thật giảo hoạt.

Thái độ của Ngân Bác có chút buông lỏng.

Nhưng nghĩ đến Mặc Anh làm giao dịch, luôn là bẫy một người tiếp một người, hắn đã có chút không nắm chắc được Mặc Anh sẽ tính toán chân chính.



- Bộ lạc chúng ta ít người, các bộ lạc xung quanh đều là đại bộ lạc, sức chiến đấu đặc biệt bưu hãn. Nếu ta không tìm kiếm trợ giúp khác, làm sao có thể mang theo bộ lạc vượt qua mùa mưa này được?

Mặc Anh giống như nhìn ra nghi hoặc của hắn, ngữ khí nhàn nhạt nói.

- Lão tộc trưởng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm chuyện này cho ngươi. Lại nói, tương lai bộ lạc chúng ta phát triển còn cần ngươi hỗ trợ.

Ngân Bác đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trong lòng cũng đang cân nhắc lời của hắn.

Hắn cảm thấy có vài phần đạo lý, hắn gật gật đầu, nhưng không nói thẳng, chỉ là mịt mờ đề điểm.

Mặc Anh vừa nghe cách mỗi hai năm sẽ có thương đội của đế quốc nhân loại đi vào rừng rậm, dùng muối để lấy được đặc sản của rừng rậm.

Hắn nhíu chặt lông mày:

- Lão tộc trưởng, ngươi cảm thấy thế nào về Đế quốc nhân loại?

- Một đám quý nhân sinh hoạt xa hoa lãng phí.

Trong giọng nói của Ngân Bác mang theo sự hâm mộ cực kỳ.

Khóe miệng Mặc Anh kéo kéo, lại hỏi:

- Vậy ngươi biết Thần Chiến không?

Vẻ mặt Ngân Bác đại biến:

- Tiểu Miêu, ngươi không cần quá phận.

- Ta chỉ cảm thấy thương đội của đế quốc nhân loại từ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này để đổi đặc sản của chúng ta có chút cổ quái. Nếu hiểu rõ cổ quái này ở đâu thì có lẽ chúng ta có thể làm theo cách trái ngược.

Mặc Anh không nói đến Thần Chiến, chỉ cười nói đến thương đội của đế quốc nhân loại.