Chương 34: Ta Không Đồng Ý

Phỉ Lạc Tư vẫn luôn hiểu khi Mặc Anh đối mặt với hắn thì trong miệng không có lời nào hay.

Nhưng đi đế quốc nhân loại làm giảng sư, hắn thật đúng là không hiểu ý nghĩa sau lưng.

Cho nên hắn nghiêng đầu một chút, đôi mắt trừng về phía Mặc Anh, thật lâu sau, trong nụ cười của hắn có thêm vài phần không có ý tốt.

- Ta đề nghị, nếu ngươi không đồng ý thì chờ sau khi ngươi được chọn vào đại tư tế, ta sẽ châm ngòi ly gián như thế nào, đó không phải ngươi có thể tưởng tượng được.

Mặc Anh sắc mặt không thay đổi, suy nghĩ lại đang chuyển động.

Loại đồ vật như linh khí này luôn luôn tồn tại trong truyền thuyết Thần Thần Đạo Đạo.

Nhưng mà trong đầu hắn lại luôn có một ít hình ảnh rách nát hiện lên.

Giống như hắn không phải là người có dị năng hệ Mộc ở thế giới mới, mà là thiên tài tu tiên vấn đạo gì đó.

Nhưng mà, khi hắn trầm lòng xuống, không ngừng nhớ lại, lại chỉ có thể nhớ tới lúc thiếu niên mơ hồ, cùng với lúc giãy giụa cầu sinh ở cuối thế gian.

Bởi vậy, sự quen thuộc đối với linh khí trong lòng hắn, giống như là con mèo của Schrodinger, thật sự làm hắn khó hiểu.

Phỉ Lạc Tư rõ ràng rất hiểu biết về linh khí, thậm chí ngay cả người tu đạo như hắn cũng còn nghi ngờ ký ức của mình ở kiếp trước, không thể không tiết lộ ra ý tứ trong lời nói của Phỉ Lạc Tư, suy nghĩ nhiều hơn, chuẩn bị nhiều hơn.

- Đại tế bộ lạc là muốn khống chế năng lực chữa khỏi, đồng thời cũng phải quen thuộc các loại dược lý không thôi. Ngươi cảm thấy mình có thể thắng hai tiểu nữ hài kia không?

Mặc Anh lạnh lùng nói.



Phỉ Lạc Tư tự tin cười:

- Trên đại lục này, không ai có thể thắng được ta.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn hiện lên kiêu căng, khóe miệng Mặc Anh không nhịn được run rẩy, bàn tay đánh vào trên trán của hắn, trêu chọc nói:

- Nếu ngươi có thể được mọi người trong bộ lạc tán thành thì ta sẽ thuyết phục trưởng bối, để ngươi trở thành đại tư tế của ta.

- Nói miệng không bằng chứng, định ra khế ước.

Vẻ mặt của Phỉ Lạc Tư bình tĩnh nói.

Mặc Anh cong khóe môi, lạnh lùng cười:

- Ta không tin ngươi.

Hai người thương lượng, sau khi ký khế ước xong thì đi vào rừng cây săn bắn.

Tuy Phỉ Lạc Tư thu nhỏ lại, nhưng lực lượng lại vẫn bàng bạc như biển.

Mặc Anh ở bên cạnh quan sát, phát hiện lực lượng của hắn yếu hơn lúc mới gặp không ít.

Trong lòng hắn hơi khoan khoái, một bên quan sát địa thế, một bên phối hợp với hắn, đánh mấy con lợn rừng biến dị, hắn cũng không hề che giấu lực lượng của mình, khiêng hai con lợn rừng xông về phía bộ lạc.



Phỉ Lạc Tư không giống như hắn, niệm một đạo chú, phong hóa thực chất, kéo theo những con lợn rừng còn lại bay về phía trước.

Người của bộ lạc, nhìn thấy biến dị lợn rừng, vừa được biết là Mặc Anh và Phỉ Lạc Tư săn bắn, bọn họ không có thời gian để ý Phỉ Lạc Tư từ đâu chạy ra, chỉ tràn đầy lòng bội phục hai người.

Khi Phỉ Lạc Tư triển lộ năng lực chữa bệnh của mình trước mặt mọi người, cũng tuyên bố hắn muốn trở thành đại tư tế của bộ lạc, Mặc Anh không thể không nhìn ánh mắt kinh ngạc của các trưởng bối, bện chuyện xưa cho hắn, giảng hoà.

Nhị Hắc hỏi vài câu, lại lần nữa thử Phỉ Lạc Tư, phát hiện năng lực của hắn còn lợi hại hơn đại tư tế trước bộ lạc, hắn không nhịn được tâm động.

- Chư vị, lực lượng của Phỉ Lạc Tư rất mạnh, nếu như bộ lạc chúng ta có hắn thì nhất định có thể liên lạc với Thiên Thần.

Hắn vừa mở miệng, các trưởng bối khác có chút do dự.

Phỉ Lạc Tư nhàn nhạt nhìn mọi người, thu vẻ mặt của bọn họ vào trong mắt, sau đó đi đến chỗ chiến sĩ bị thương, giúp bọn họ trị liệu vết thương.

Không bao lâu, bất kể là chiến sĩ bị thương nặng hay vết thương nhẹ, vết thương đều khép lại, hơn nữa đều cảm thấy lực lượng của mình được tăng trưởng.

Bọn họ kinh ngạc nhìn Phỉ Lạc Tư, đồng thời trong lòng không nhịn được thăng lên một phần tín nhiệm.

- Phỉ Lạc Tư cũng là người Miêu, làm đại tư tế của bộ lạc chúng ta cũng vừa vặn.

- Ta không đồng ý.

Tuyết Linh tránh thoát khỏi tay của Mộ Hoa, đôi mắt đỏ lên:

- Hắn không phải người của bộ lạc chúng ta, dựa vào cái gì làm đại tư tế cho hắn?