Chương 19: Đơn Giản Như Vậy Thôi.

Đoán được kết quả, Vưu Hi Nhĩ lại cảm thấy nghi hoặc càng đậm.

Hắn nhìn nửa ngày, mãi cho đến khi cành khô trong tay Mặc Anh chợt gãy, số lượng không rõ, trả thù muốn đánh tới trên người hắn, hắn không nhịn được tiến lên hỗ trợ.

- Những con này là đủ rồi, không cần bắt gϊếŧ nữa.

Mặc Anh cầm con cá đang đi về phía trước mặt nó, dùng móng vuốt đâm trúng nó, lúc này mới xé một miếng da thú trên người nó xuống, tùy ý biến thành cái túi, sau đó bỏ con cá vào.

Lúc sau, thân hình của hắn như tia chớp, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mắt của Vưu Hi Nhĩ.

- Lấy cá lên, nhanh chóng lui về bộ lạc.

Vưu Hi Nhĩ cắn môi một cái, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn cảm thấy Mặc Anh giống như một bảo tàng thần bí, chỉ cần hắn tra xét rõ ràng, có lẽ thế cục rừng rậm bỏ hoang này sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trở lại bộ lạc, nữ tử đã mang theo một ít chiến sĩ bệnh trạng tương đối nhẹ, đỉnh mưa to, đứng ở giữa bộ lạc, hùng hổ nhìn chằm chằm Mặc Anh.

- Đem những con cá này đốt thành tro, cho vào trong nước sôi sục, đút cho các chiến sĩ uống.

Mặc Anh cũng không thèm để ý đến sát khí trên người nàng sắp ngưng kết thành thực chất, lấy cá trong túi ra, muốn trở về sơn động.



Vưu Hi Nhĩ đuổi tới đây, chặn hắn lại.

- Chỉ đơn giản như vậy? Ngươi cũng biết người sinh sống ở đây rất nhiều năm, sứ giả Thần Minh đều không có cách nào giải quyết vấn đề này!

Hắn quả thực không dám tưởng tượng cá hung hãn kia bị đốt thành tro là có thể giải quyết những lời nguyền rủa của những ác ma bị bọn hắn sợ hãi này.

- Bộ lạc chúng ta yêu cầu một nơi an toàn, nếu các ngươi nguyện ý cung cấp thì ta có thể nói nguyên nhân trong đó cho các ngươi.

Mặc Anh không thèm để ý đến sự nghi ngờ của hắn, chỉ cảm thấy đây là thời cơ có thể giao dịch tốt, lập tức bày ra thái độ đàm phán.

- Ngươi thật to gan!

Nữ tử nghe thấy lời này, phổi cũng sắp nổ tung.

Nàng lắc mình một cái, xuất hiện ở trước mặt Mặc Anh, muốn xé xác tiểu miêu nhân liên tiếp giẫm lên điểm mấu chốt của nàng thành mảnh nhỏ.

Vưu Hi Nhĩ nhanh chóng che ở trước mặt nàng, giọng nói lạnh lùng hàm hàm cảnh cáo.

- khỉ gió, chớ có xúc động.

- Không phải ta xúc động, mà là đang giáo huấn tiểu tử to gan lớn mật này!

Khỉ Vân nhìn Vưu Hi Nhĩ, thấy hắn không cho đi, tức giận dậm chân.



- Lúc này ngươi nhường đường, hắn chỉ biết một tấc lại muốn tiến một thước!

Nói xong lời này, nàng liếc mắt nhìn Mặc Anh một cái, trong đồng tử xinh đẹp của nàng, toàn bộ đều là lửa.

Mặc Anh hơi nhướng mày, tính khí táo bạo, hành vi xúc động như thế, nhìn thế nào cũng không giống một tộc trưởng thân kinh bách chiến, hơn nữa thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn nhu nhược, lại có thể ra lệnh cưỡng chế.

Trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, Mặc Anh tung ra một mồi câu:

- Thật ra thì lợi dụng chướng khí này thích đáng, nhưng thật ra có thể biến thành tài nguyên tu luyện cuồn cuộn không ngừng.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có tỷ đệ trước mặt hắn, mà ngay cả khí thế của những chiến sĩ tai nghe mắt tinh kia cũng thay đổi.

Trên mặt khỉ vân tràn đầy vẻ hoài nghi nhìn chằm chằm vào hắn, sát khí như có như không từ trên người nàng tràn ra, như động băng phát ra hàn khí, làm cho người ta cảm thấy hồn phách lạnh lẽo.

- Yêu cầu của ta không cao, chính là trước khi trời mưa, người của bộ lạc các ngươi có thể đáp lại bộ lạc chúng ta.

Mặc Anh biết ánh mắt mọi người đều đặt trên người mình, cũng biết sát khí và nghi hoặc trong lòng bọn họ ngay lúc này giống như sóng lớn nghiêng trời lệch đất, không ngừng quay cuồng trong lòng bọn họ.

Đúng vậy, nếu hắn có thể nói ra một phen như vậy thì đương nhiên là có mười phần nắm chắc.

Bởi vậy, hắn không lộ ra vẻ khϊếp đảm như trong suy nghĩ của khỉ vân, ngược lại cả người có vẻ càng thêm trấn định.