Chương 11: Gián Đoạn Khế Ước

- Khống Lôi Thuật? Ngươi một cái... Sao có thể sử dụng?

Phỉ Lạc Tư không kịp tránh né, bị bổ mấy cái, vẻ mặt vốn rất là vân đạm phong khinh, sau khi lôi đình kết thúc, có vẻ đặc biệt khϊếp sợ.

- Khụ khụ.

Mặc Anh đau đầu muốn nứt, khóe miệng phun ra tơ máu, trong chớp mắt đã bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ.

Nhưng mà hắn không bận tâm chút nào, ngược lại từ trong hỗn loạn phục hồi tinh thần lại, đôi mắt cực kỳ sắc bén nhìn về phía Phỉ Lạc Tư, nhìn thấy hắn cho dù bị sét đánh có chút chật vật, nhưng vẫn làm người ta không nhịn được quỳ sát về phía hắn, chuông cảnh báo trong lòng hắn đã vang lên.

Nhưng lúc này, hắn đã suy yếu đến ngay cả sức lực cũng không có.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể bằng vào ý chí lực, cẩn thận phòng bị Phỉ Lạc Tư.

- Ngươi giống như không giống với những người ở đây.

Phỉ Lạc Tư khϊếp sợ hồi lâu, mới tinh chuẩn không lầm dừng ở trước mặt Mặc Anh, từ trên cao nhìn xuống Mặc Anh.

Nhìn thấy thân hình của hắn lung lay sắp đổ, lại bằng vào một luồng ý chí lực, tràn đầy phòng bị nhìn chằm chằm vào hắn, hắn như là nghĩ tới cái gì, một đôi mắt sáng như sao trời.



- Mặc kệ ngươi bởi vì nguyên nhân gì mà dẫn tới bản thân không giống, khi ngươi gặp phải ta thì nhân sinh của ngươi sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hắn nói xong thì hơi ngồi xổm xuống, tay giống như kìm sắt đặt ở trên người Mặc Anh, mang theo trọng lượng như núi.

Mặc Anh không chịu nổi, suýt nữa xụi lơ trên mặt đất.

Nhưng hắn là một người cực kỳ kiêu ngạo, cho dù cả người hắn chật vật, hắn cũng quật cường ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phỉ Lạc Tư, không cho mình thấp hơn hắn một đẳng.

Phỉ Lạc Tư nhìn về phía tầm mắt của hắn, ánh mắt như vực sâu không thấy đáy, trong nháy mắt này, như là cất vào vô số ngôi sao trời, vô số ánh sáng vỡ vụn, nhưng lại mang theo một tia căm ghét.

- Ta ghét có người dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm ta.

Giọng nói của hắn cực lạnh, trên người cũng tản ra một luồng khí lạnh.

Nhưng giây tiếp theo, hắn cảm nhận được lời nguyền độc ác đang ăn mòn huyết mạch, đang cắn nuốt lực lượng của hắn, hắn cảm thấy không xong, cũng không có tâm tư thưởng thức bộ dáng chật vật của Mặc Anh.

Hắn nhanh chóng niệm động khẩu quyết, mắt thường có thể nhìn thấy từng tia sáng màu vàng nhạt, giống như một mật ngữ cổ xưa lưu lại từ thời kỳ Viễn Cổ, chậm rãi bao phủ Mặc Anh.

Mắt thấy sắp phải chui vào trong cơ thể Mặc Anh, đạt tới khế ước mà hắn mong đợi.

Vào thời khắc mấu chốt, Mặc Anh phát hiện không đúng, lại là bằng vào ý tứ cuối cùng của mình, mạnh mẽ gián đoạn cái gọi là khế ước này.



Phỉ Lạc Tư không ngờ rằng một con người bình thường như hắn lại có thể bằng vào ý thức của mình mà có thể từ chối hắn.

Hắn chấn động đồng thời, từ trước đến giờ chưa từng có phản phệ đánh về phía hắn.

Rất nhanh, máu cả người hắn như là nước sôi trào, không ngừng từ bên ngoài chảy ra, nhưng khi chạm vào da thịt thì lại giống như là gặp phải cái gì đó trở ngại, nửa ngày đều không thể chảy ra được, chỉ có thể liên tiếp không ngừng tăng mạnh độ ấm, mượn da thịt này ăn mòn, tiếp xúc với không khí bên ngoài.

- Chết tiệt, tên khốn này lại dám hạ độc ta!

Phỉ Lạc Tư phát hiện không đúng, vẻ mặt đặc biệt tái nhợt.

Sau đó, hắn nhìn Mặc Anh thà chết chứ không chịu khuất phục, trầm mặc một lát, sau đó bị hắn chống cự khế ước, thay đổi khẩu quyết.

Ánh sáng màu vàng chợt phóng lên cao, làm cho mọi người trong bộ lạc mèo hoa đuổi tới gần sợ tới mức liên tục lùi lại.

- Ánh sáng màu vàng kia là cái gì? Vì sao lại nhìn có vẻ doạ người như vậy?

Trên mặt có một vết sẹo rất khó coi, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, một đôi mắt có vẻ khắc nghiệt lập tức trở nên sáng ngời.

- Sơn mạch kia là nơi xuất hiện của thú ăn thịt, lúc này có ánh sáng màu vàng, chắc không phải là có bảo vật gì đó xuất hiện chứ?