- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Ta Ở Dị Thế Dưỡng Nhân Ngư [Trồng Trọt]
- Chương 9: Ngượng ngùng
Ta Ở Dị Thế Dưỡng Nhân Ngư [Trồng Trọt]
Chương 9: Ngượng ngùng
"......" Du Thù chỉ vào quả dâu trong tay mình rồi lại chỉ lên ngọn núi, "Nếu cậu ngoan ngoãn, ngày mai tôi sẽ mang trái cây mới về cho cậu."
Anh tạm thời dụ dỗ, nếu không tìm được thì lấy củ gừng núi thay thế, dù sao thì cậu ấy chắc cũng không phân biệt được... chắc vậy.
"Grừ!" Mặc dù không hài lòng, thiếu niên vẫn nhận lấy vỏ sò.
"Đúng là chú cún... không, cá ngoan."
Chuẩn bị nồi, đun dầu... à không, nướng thịt.
Lúc hơn năm giờ, mặt trời vẫn treo cao trên mặt biển, nhiệt độ đã giảm đi đôi chút, làn gió biển thổi nhẹ nhàng, những chú chim biển sắc màu rực rỡ bay lượn trên bầu trời, trải dài tầm mắt là bãi biển và đại dương vô tận.
Hơn mười xiên thịt lớn được đặt lên hai tảng đá, bên dưới là than hồng đỏ rực.
Du Thù hoàn thành công việc, ngồi bên cạnh, nhìn thiếu niên người cá chăm chú thu thập các tinh thể muối.
Cậu nằm sát mép nước, căng thẳng siết chặt đuôi cá màu vàng kim, cẩn thận dùng “vũ khí” sắc bén của mình để cạo từng chút muối từ tảng đá, rồi nhẹ nhàng cho vào trong vỏ sò nhỏ.
Du Thù không nhịn được khẽ mỉm cười… Hay là anh nên làm thêm một món thịt xào với hành dại?
Tuy nhiên, anh hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của thiếu niên lúc này. Cậu ta cẩn thận thu thập muối bởi vì đây là “phép thuật” giúp món ăn trở nên ngon miệng. Sống ở đại dương đã 17 năm, nhưng cậu lại chưa từng biết rằng "phép thuật ngon miệng" luôn ở ngay bên mình.
Người "giống cái" kỳ lạ này trong lòng thiếu niên người cá càng lúc càng trở nên khó hiểu.
Du Thù quay lưng lại phía biển, đang cắt thịt, có chút tiếc rẻ khi thấy con dao găm của mình bị biến thành dao làm bếp.
"Xèo——"
"Ào——"
Ngay lúc đó, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh lạ, Du Thù giật nảy mình quay lại, và một cái miệng đỏ lòm hiện ra ngay trước mắt, anh hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Ầm!!"
Một tiếng động lớn vang lên, đuôi cá vàng kim lóe lên, nhanh chóng đẩy bật vật đang lao tới.
Du Thù chưa kịp hoàn hồn thì thiếu niên người cá đã lao vào chiến đấu với một sinh vật khổng lồ. Tim anh đập thình thịch, vừa lấy lại tinh thần liền lập tức nắm chặt cây gậy nhọn lao tới hỗ trợ.
Hai sinh vật, một vàng một đen, quấn lấy nhau trên bãi cát, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Cả hai bên đều ra đòn rất mãnh liệt, các động tác đan xen vào nhau, khiến cho Du Thù – một con người bình thường – hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Sinh vật đen xì kia há to cái miệng đầy răng nhọn tua tủa, định ngoạm vào người cá, nhưng thiếu niên người cá cũng không hề nhượng bộ. Cậu dùng một móng vuốt sắc bén xé toạc một mảng da lớn của con quái vật đen, nhưng có vẻ như cậu bị hạn chế di chuyển.
“Xẹt——”
“Quác——”
"Cẩn thận!!"
Hai con vật lao vào cắn xé lẫn nhau, cát bụi bay mù mịt. Nhìn thấy thiếu niên người cá suýt chút nữa bị cắn trúng, Du Thù bàng hoàng, lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, tay anh run lên, suýt nữa thì không giữ nổi cây gậy nhọn. Cảm giác hoảng loạn này còn tệ hơn cả khi anh đối đầu với con trăn khổng lồ.
Không được, phải bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
“Xẹt!”
“Lùi ra biển! Lùi ra biển! Người cá, mau ra biển!” Lúc này, Du Thù cuối cùng cũng nhìn rõ hình dạng của con quái vật. Nó giống như một con ếch cóc khổng lồ, kích thước cỡ một con lợn bay, với hai chân trước là những vây nhỏ, còn hai chân sau là cặp chân ếch to khỏe, rõ ràng nó có lợi thế hơn khi ở trên cạn.
Thiếu niên người cá hiểu rõ hơn Du Thù về điểm yếu của con cóc khổng lồ này. Loài cóc biển này thường sống trong rãnh biển sâu, có khứu giác rất nhạy, miệng lớn với hàm răng xấu xí và chiếc lưỡi kinh hoàng, cùng đôi chân sau vô cùng mạnh mẽ… Tuy nhiên, điểm yếu của nó là khi không có điểm tựa trong làn nước biển.
Ngược lại, thiếu niên người cá cũng có điểm yếu khi ở trên bờ, cử động của cậu bị hạn chế đáng kể. Cả hai đều có ưu nhược điểm rõ ràng, khiến cậu bị kìm chân bởi con cóc khổng lồ này.
"Nhắm mắt lại!"
Du Thù đột ngột hét lớn, sau đó… hất cả “một nắm” cát vào hai bóng đen đang vật lộn.
“Quác——”
Con cóc khổng lồ gào lên đau đớn, thiếu niên người cá nhân cơ hội kéo lê cả hai bóng đen ngã nhào vào làn nước biển. Một đợt sóng lớn bắn tung lên, mặt nước ầm ĩ cuộn trào, chỉ còn thấy bóng đen và bóng vàng tiếp tục cuốn lấy nhau dưới nước.
Du Thù lo lắng đứng bên bờ, muốn lao xuống giúp đỡ nhưng lại hiểu rõ rằng sự xuất hiện của anh có thể sẽ chỉ là gánh nặng thêm mà thôi.
Du Thù vốn không mong thiếu niên người cá có thể hiểu lời mình, anh chỉ muốn dùng âm thanh để thu hút sự chú ý, để cậu ấy nhắm mắt lại. Dù dường như đã thành công, nhưng không biết tình hình dưới biển rốt cuộc ra sao rồi?
"Quác——quác!!"
Con ếch biển đột nhiên gào lên một tiếng xé lòng, rồi mặt biển dần trở nên yên ả. Một đợt sóng nhẹ nhàng lướt qua, xóa sạch mọi dấu vết, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ào——"
Mặt nước đột ngột xé toạc, thiếu niên người cá màu vàng kim vọt lên, vứt đại cái chân sau của con ếch to bự sang một bên rồi bơi về phía bờ.
Du Thù thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng bước tới, ôm chặt lấy người cá vừa lên bờ, "Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"
Thiếu niên người cá ngẩn người, toàn thân cứng đờ, khuôn mặt vốn dĩ đầy tự hào sau khi chiến thắng nay có phần ngượng ngùng. Cậu cúi đầu nhìn người đang ôm mình, tay và đuôi không biết phải đặt vào đâu cho hợp.
Trong ngực cũng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, Du Thù đã nới lỏng vòng tay, có chút lo lắng, "Sao thế? Có bị nội thương không?"
"Grừ." Thiếu niên lắc đầu.
Cậu không hiểu hết lời anh nói, nhưng có thể đoán được qua biểu cảm của Du Thù, anh dường như rất lo lắng cho mình. Để anh không phải lo, cậu vội lắc đầu.
"Không bị nội thương là tốt rồi, tôi…"
Du Thù nhìn khuôn mặt người cá ở khoảng cách gần, bỗng dưng ngừng lại.
Khoảng cách gần như vậy khiến anh dễ dàng nhận ra nhiều chi tiết mà trước đây anh từng bỏ qua – trước mặt anh là một thiếu niên tuấn tú, đôi mắt vàng óng ánh nhìn anh vừa tò mò lại vừa có chút bối rối.
Còn tay của người cá thì lơ lửng bên cạnh, như không biết có nên ôm lại anh hay không.
Du Thù sững người, tim cũng lỡ mất một nhịp, cảm giác bối rối và ngượng ngùng ập đến, anh vội buông cậu ấy ra.
Rõ ràng đó chỉ là một phản xạ tự nhiên, giống như ôm lấy thú cưng hoặc một người bạn sau khi họ thắng trận… Nhưng khi nhìn khuôn mặt có vẻ người của cậu ấy, thân trên để trần, anh gần như có cảm giác mình đang ôm một người đàn ông xa lạ.
Không, không, không, cậu ấy là người cá, chỉ là cảm giác dành cho thú cưng thôi mà.
Dư Thù tự tìm lý do cho bản thân, nhưng hai bên tai lại hơi nóng lên. Độc thân suốt 21 năm, vậy mà khi còn trên Trái Đất lại chẳng thấy mình nghĩ nhiều như thế này.
“Cậu đã đánh thắng nó, rất giỏi, là một dũng sĩ nhỏ.” Dư Thù ho nhẹ một tiếng, khen ngợi rồi xoa đầu người cá.
“Gư!” Thiếu niên ưỡn ngực kiêu ngạo, chẳng chút khiêm tốn.
“…” Dư Thù, “Để tôi xem cậu có bị thương không.”
Đuôi cá vàng óng, vảy xếp lớp từng tầng, nhìn thì mềm mại nhưng thực chất lại rất cứng, cạnh sắc bén vô cùng. May mắn là đuôi cá của cậu ta không bị thương.
Trên cánh tay trái có một vết rạch, tương tự như vết thương mà Dư Thù bị con khỉ biển gây ra, không quá nghiêm trọng nhưng cũng không hề nhẹ.
Dư Thù nhẹ nhàng vuốt quanh mép vết thương, lúc này anh mới nhận ra, trên người thiếu niên người cá lại có nhiều vết thương lớn nhỏ, cả mới lẫn cũ, phân bố khắp thân hình trẻ trung, đẹp đẽ của cậu ta.
Vết thương nghiêm trọng nhất là ở vùng thắt lưng, một vết sẹo xé rách rõ ràng, có thể tưởng tượng được khi đó vết thương sâu đến mức nào. Nếu vết thương này nằm trên người một con người như Dư Thù, có khi đã nguy hiểm đến tính mạng.
Vết thương trên cánh tay thiếu niên vẫn còn chảy máu, nhưng cậu ta lại dường như đã quá quen với điều đó.
Dư Thù cảm thấy nghẹn lời, nắm lấy cổ tay thiếu niên, “Đi thôi, tôi giúp cậu xử lý vết thương.”
“Gư.” Người cá tỏ vẻ không hiểu, hơi ngơ ngác. Đây chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.
Dư Thù chỉ về phía đống lửa ở cuối bãi biển, dụ dỗ như đang dỗ trẻ con: “Thịt sắp cháy khét rồi kìa.”
Thiếu niên dù không hiểu ý hoàn toàn, nhưng quay đầu nhìn lại, khịt khịt mũi, rồi bất ngờ nhảy xuống biển, hai giây sau đã leo lên bờ cạnh đống lửa, ra sức cứu lấy miếng thịt nướng như thể còn quyết liệt hơn khi đối phó với con quái vật lớn.
Dư Thù, “…” Anh nhìn ra biển, giờ đã yên bình trở lại, trong lòng trăm mối tơ vương.
Nếu chỉ có mình anh, có lẽ đã sớm trở thành bữa ăn của con ếch khổng lồ kia rồi. Nhưng may thay… giờ đây, anh không còn phải cô độc một mình nữa.
*
Phần lớn miếng thịt đã cháy khét, Dư Thù cắt bỏ phần cháy, lật mặt còn lại lên tiếp tục nướng. Mỡ từ thịt hải thú gặp nhiệt bắn vào than hồng, bùng lên từng tia lửa nhỏ, hương thơm của thịt nướng tỏa ra ngào ngạt.
Người cá nằm rạp bên cạnh, chăm chú nhìn miếng thịt, vẫy nhẹ chiếc đuôi lớn, như sợ miếng thịt mọc cánh bay đi mất.
Dư Thù lấy ra một bình xịt từ túi đeo bên hông, bên trong chứa thảo dược mà thiếu niên người cá đã mang đến trước đó. Anh đã phơi khô thảo dược, nghiền thành bột rồi cho vào bình. Băng gạc cũng đã được giặt sạch và phơi nắng.
“Lại đây để tôi xử lý vết thương cho cậu.”
“Gư gư.” Không đau.
Thiếu niên nhìn thấy vết thương trên chân Dư Thù được băng bó, hiểu được ý anh muốn nói.
“Lại đây, tôi cho cậu ăn dâu tây.” Dư Thù lấy ra gói dâu tây chuẩn bị làm "tráng miệng sau bữa ăn" đưa cho cậu.
“Gư gư!!” Vẻ mặt vui mừng.
Dư Thù: “…”
Thuốc bột có tác dụng cầm máu rất tốt, chỉ cần rắc một lớp lên vết thương là thấy hiệu quả ngay lập tức.
Thiếu niên đang vui vẻ ăn dâu tây, bỗng cảm thấy vết thương trên cánh tay truyền đến cảm giác mát lạnh và tê tê, ngửi thấy mùi thảo dược biển… Bình thường họ đều dùng miệng nhai nát rồi đắp lên vết thương.
Nhưng cách dùng của tên kỳ lạ này có vẻ hiệu quả hơn?
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn tên kia đang nghiêm túc xử lý vết thương cho mình, nhìn từ góc độ này, trông anh cũng khá đáng yêu.
Người cá vừa ăn dâu tây vừa cảm thấy trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ lạ, muốn làm gì đó, nhưng không biết nên làm gì, gương mặt cũng nóng bừng.
“Sao thế… Ưʍ.” Dư Thù nhận ra ánh nhìn, vừa ngẩng đầu lên định nói thì thiếu niên đột ngột đưa một quả dâu tây vào miệng anh.
“Cảm ơn… ưm! Cậu, cậu làm gì thế?”
Anh còn chưa kịp nói hết lời cảm ơn, thiếu niên người cá đã nhanh chóng nhét thêm vài quả dâu tây vào miệng anh, làm má anh căng phồng lên, không nói rõ lời, cắn một miếng, nước dâu tây chua ngọt chảy ra từ khóe miệng, tràn xuống cổ.
Thiếu niên người cá thấy vậy, đôi mắt vàng khẽ lóe lên, để lại số dâu tây còn lại trước mặt Dư Thù, rồi quay lưng phóng xuống biển, bơi ra xa nửa cây số mới trồi lên mặt nước.
“…” Dư Thù im lặng. Đứa nhóc này ăn nhầm thuốc rồi sao? Mà khoan, ý nghĩa của việc băng bó vết thương là gì chứ!!
Trên bếp than, thịt nướng đang xèo xèo, mỡ chảy ra tỏa hương thơm ngào ngạt khắp bãi biển, thêm cả hoa tiêu và hành dại, mùi thơm càng khiến người ta chảy nước miếng.
Thiếu niên người cá không biết tự nhiên lên cơn gì, ngâm mình dưới biển nửa ngày trời vẫn chưa quay lại. Hơn chục xiên thịt nướng được xếp gọn gàng trên những chiếc lá to, Dư Thù hướng ra biển hét lên, “Vượng Tài (tên thường đặt cho cún), về nhà ăn cơm nào!”
Không có động tĩnh gì.
“Nếu cậu không ăn, tôi sẽ ăn hết đấy.”
“Ào——”
Người cá quay về, vội vàng lao đến chụp lấy xiên thịt nướng. Dư Thù cũng không ngăn cản, chính anh cũng không thể chờ thêm được, cầm ngay một xiên “sườn nướng”, cắn một miếng, hương thịt thơm ngập tràn trong miệng, vị cay tê đậm đà, thêm cả hương thơm nồng của hành, giống như món sườn nướng cay tê anh từng ăn trước đây.
Thịt của con hải thú trắng này mềm mịn, mọng nước, chẳng khác nào thịt bò cao cấp trên Trái Đất, chỉ cần cắn một miếng là như tan chảy trong miệng… Dư Thù vừa nhai vừa ngắm hoàng hôn, lòng thầm than thở, quả thực là mùi thơm khiến người ta phải xao xuyến, kẻ ăn không kìm nổi nước mắt.
Người cá vẫn đang quen dần với vị cay tê lạ lùng của hoa tiêu. Loại vị cay tê, nóng rát này có vẻ rất hợp để làm món nướng, thêm cả mùi thơm của hành… Thịt của con hải thú trắng vốn là loại ngon nhất trong các loại hải thú, và đây cũng là món thịt hải thú trắng ngon nhất mà cậu từng được ăn!!
Ngon đến mức cậu cũng muốn làm điều gì đó với cái gã kỳ quặc này, như cách mà anh ta vẫn làm với mình… có lẽ là xoa đầu anh, hoặc ôm anh một cái?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Ta Ở Dị Thế Dưỡng Nhân Ngư [Trồng Trọt]
- Chương 9: Ngượng ngùng