Anh cần phải ăn chút gì đó.
Mấy ngày trước, cây quả kẹo bông vẫn còn sai trĩu quả, nhưng hôm nay đã trơ trụi, quả bị gió lớn quật rơi đầy đất. Những con vật nhỏ xung quanh cũng biến mất… không đúng, dưới gốc cây còn một con thỏ đuôi dài.
Thấy anh tới, con thỏ đuôi dài vùng vẫy một chút nhưng không chạy thoát được.
“!!”
Nó đã sập bẫy của anh! Gương mặt tái nhợt của Du Thù cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng.
Con thỏ này lớn gấp hai, ba lần thỏ thường, mập mạp và có bộ lông xám trắng. Khi nhấc nó lên, trong đầu Du Thù đã hiện lên cả một thực đơn thỏ đầy phong phú.
Anh dùng dây leo buộc chặt con thỏ, sau đó vừa ăn vài quả kẹo bông vừa chống gậy tiếp tục đi về hướng căn cứ cũ.
Bãi biển phủ đầy những sinh vật lạ từ đáy biển bị sóng đánh dạt lên: những con sao biển đủ màu sắc, vô số con sứa lớn nhỏ và cả những loài cá kỳ quái. Nhưng vì trời quá nóng nên chúng đã bốc mùi, không còn ăn được.
Khi anh đến khu vực “chiến trường” hôm qua, tất cả đã được cơn mưa lớn gột sạch, không còn dấu vết nào chứng tỏ đã có một trận chiến diễn ra ở đây. Đương nhiên, cũng chẳng có bóng dáng nào của người cá.
Du Thù hơi tiếc nuối, nhưng anh không còn buồn bã nữa. Nhìn ra biển bao la, ánh mắt anh có chút mềm mại, nếu người cá đã đến cứu anh hôm qua, có lẽ sau này cậu ấy sẽ còn quay lại.
Cậu ấy chẳng phải là một kẻ ham ăn sao? Anh có thể dùng đồ ăn để “dụ” cậu ấy quay lại, Du Thù nghĩ, một cách ranh mãnh mà chẳng hề giống một học sinh gương mẫu chút nào.
Trở về sườn đồi, Du Thù bắt đầu xử lý con thỏ bên dòng suối. Đầu tiên, anh cắt cổ thỏ để hứng máu vào một cái vỏ sò dẹt.
Kỹ thuật lột da của anh không quá thành thạo, nhưng cũng thành công lấy được bộ da. Anh buộc một đầu dây leo vào bộ da thỏ, đầu kia cột vào một cành cây ven suối để ngâm vào nước.
Tối đến, anh sẽ xem trong điện thoại có cách nào để xử lý da thú không.
Trong hang động, đống lửa lại cháy bập bùng, và một con thỏ quay đã được nướng trên lửa. Máu thỏ trong vỏ sò sau khi thêm muối đã đông lại thành huyết đông, anh đặt nó bên lửa, chờ đến khi sôi.
Huyết đông chỉ có muối để nêm nên vị không ngon lắm, nhưng vì hôm qua đã mất khá nhiều máu, Du Thù nhắm mắt nuốt xuống từng ngụm.
Hương thơm của thịt nướng dần tỏa khắp hang động, nhìn từng dòng mỡ chảy ra từ con thỏ quay xèo xèo trên lửa, Du Thù không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Mấy ngày liền chỉ ăn bào ngư để chống đói, đây là lần đầu tiên anh được ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngon kể từ sau lần ăn thịt rắn.
Con thỏ này béo mẫm, lớp mỡ không ngừng chảy xuống than hồng, phát ra những tiếng xèo xèo nho nhỏ và tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Thịt thỏ nướng lên vàng óng, giòn rụm. Du Thù dùng dao cắt một miếng lớn, nhét vào miệng, hương vị thịt thấm đẫm vị ngọt của quả cây, mềm mọng, thơm nồng. Có lẽ là do thỏ đuôi dài ăn quả cây mà lớn, dù chỉ có chút muối để nêm nếm cũng đã đủ ngon lành.
Ăn uống no nê, anh cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, khi trời gần về chiều, Du Thù cắt một phần thịt chân trước, thêm một phần chân sau và một miếng thịt bụng lớn, gói chúng thành hai phần bằng lá rồi rời khỏi hang động.
Trước hết, anh mang phần chân trước đến chỗ con lợn nhỏ. Không biết trận mưa lớn hôm qua có ảnh hưởng gì đến nó không.
Khi đến gần hang của con lợn, Du Thù bắt chước nó kêu “ủn ỉn” vài tiếng. Ngay lập tức, một cái đầu lợn hồng hồng thò ra, cảnh giác kêu lên vài tiếng, vừa ngửi thấy mùi thơm lại liên tục hít hà.
Thấy nó không bị sao, Du Thù đặt phần thịt xuống gần đó, rồi quay người xuống núi, mang phần thịt còn lại cùng vài quả kẹo bông đến chỗ quen thuộc để “dụ dỗ” người cá.
Nhỏ ham ăn, mau quay lại nhé.
***
Vì cơ thể anh suy yếu nặng và vết thương lành rất chậm, hôm sau, Du Thù ngủ mãi đến tận trưa mới tỉnh.
Anh đứng ở cửa hang, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Trên biển chỉ có vài con chim biển sặc sỡ lượn lờ, nhưng không thấy bóng dáng của người cá.
Du Thù thu lại ánh nhìn, chống gậy đi đến con suối để tiếp tục xử lý bộ da thỏ hôm qua.
Việc thuộc da anh chỉ từng xem qua trên TV, nên cũng không hy vọng làm tốt ngay lần đầu, anh định thử nghiệm từng bước.
Sau khi xử lý da bằng tro và phơi trên nhánh cây, Du Thù bắt đầu xuống núi.
Dù vết thương vẫn nhức nhối, nhưng anh không cho phép mình lười biếng. Chỉ trong một tuần mà đã hai lần đối mặt với cái chết, anh thực sự phải suy nghĩ lại về cuộc sống.
Anh không thể ngồi chờ chết được!
Sau trận bão, cây kẹo bông mà anh dựa vào như nguồn lương thực chính cũng bị tàn phá, chỉ còn rất ít quả. Bây giờ đã có chỗ trú, việc dự trữ lương thực là điều cấp bách.
Từ trên núi xuống đến bãi biển, người Du Thù lại toát mồ hôi lạnh. Anh lau mồ hôi, lập tức đi về căn cứ cũ để kiểm tra phần thịt nướng anh để lại tối qua.
Nhưng anh nhanh chóng thất vọng vì thịt vẫn còn nguyên vẹn.
“?” Du Thù không khỏi nhíu mày. Hôm đó người cá còn đến cứu anh, sao tối qua lại không đến ăn chỗ đồ này?
Anh đứng dậy, lượn quanh để kiểm tra, nhưng không thấy dấu vết nào của cái đuôi cá bò trên cát. Chỉ có một nắm rong biển bị phơi nắng đến nhăn nheo trên cát. Theo bản năng, anh nhặt lên, thấy đây là một loại cây mà anh chưa từng gặp, rồi tiện tay quăng sang một bên.
Du Thù ăn vài quả kẹo bông làm bữa sáng, dù chân vẫn còn đau nhưng anh không còn cách nào khác, đành phải vào bãi đá ngầm để tìm thức ăn. Hôm qua nhiều sinh vật biển bị sóng đánh dạt lên bờ, nên trong bãi đá chắc hẳn vẫn còn.
Quả nhiên, trong các hốc nước của bãi đá, anh tìm thấy một vài con cá còn sót lại chưa kịp bơi theo thủy triều. Miễn là không quá kỳ lạ, anh đều bắt hết, và cũng mò được khá nhiều bào ngư lớn.
Khi anh mệt lả, loạng choạng bước ra khỏi bãi đá, tay chân cũng bị đá cắt vài chỗ, nước biển chạm vào, xót đến phát đau.
Nhưng những vết thương đó xứng đáng. Anh thu hoạch được hơn hai mươi con cá đủ kích cỡ, con lớn nhất nặng đến mười mấy ký, cùng bốn mươi đến năm mươi con bào ngư.
Du Thù quyết định sẽ phơi khô hết chỗ này để dự trữ...
Anh xuyên dây leo qua mang cá, xâu lại thành từng xâu lớn, và cũng làm tương tự với bào ngư bằng cách lột thịt ra, xuyên qua bằng dây leo rồi kéo chúng trở về núi.
Ừm, hơi thô bạo thật, tối đến sẽ thử xem liệu có thể làm giỏ được không.
Sau bữa trưa đơn giản, Du Thù bắt đầu sơ chế cá. Nơi có bóng cây ven suối giúp anh dễ chịu hơn đôi chút trong cái nóng 40°C.
Đến chiều, anh mới xử lý xong hết số cá, dùng hết lượng muối đã thu thập được trong mấy ngày qua.
Anh để đống cá khô trên đám cỏ khô chặt từ trước, và rắc thêm một ít cỏ đuổi côn trùng xung quanh. Nhưng lượng cỏ đuổi côn trùng cũng gần hết, củi lửa cũng sắp cạn.
Du Thù: "…"
Lúc hoàng hôn, từ hang động của anh bay lên một làn khói nhẹ. Trên bếp đá tự dựng là một chiếc vỏ sò lớn mà anh nhặt được trên bãi biển hôm nay.
Trong “nồi vỏ sò” đang sôi, là món canh cá. Du Thù chọn một con cá biển có thịt mềm cùng với hai con bào ngư bỏ vỏ, tất cả được nấu cùng nhau.
Bên cạnh bếp than, anh còn đang nướng con cá lớn nhất bắt được hôm nay cùng với năm con bào ngư. Mặc dù người cá không xuất hiện, nhưng Du Thù không có ý định từ bỏ. Anh sẽ đặt thức ăn vào chỗ cũ thường xuyên, nhất định sẽ "câu" được cậu ấy quay lại.
Không tin là không dụ được ngươi, hừm! Với các sinh vật biển, anh luôn có thừa kiên nhẫn và tình cảm.
Sau bữa tối, Du Thù mang theo thức ăn xuống núi. Trên đường, anh còn hái thêm vài quả kẹo bông, khập khiễng bước dọc bãi cát. Việc này có phần làm khó bản thân, vết thương ở chân anh lại toạc ra, rỉ máu, mà trong túi cứu thương của anh đã hết thuốc ngoài da.
Anh vừa đi vừa lo lắng về khả năng nhiễm trùng vết thương, hoàn toàn không nhận ra một bóng hình đang nằm trên bãi biển gần đó. Bóng dáng ấy đang chăm chú nhìn xuống thứ gì đó trên cát, cũng không chú ý đến người mới đến. Đến khi cả hai bất ngờ chạm mắt nhau, khoảng cách đã không quá năm mét, cả hai đều ngẩn người.
Người cá là người phản ứng trước, cậu nhanh chóng lùi lại hai mét, nhe răng cảnh giác với Du Thù.
“Xì——”
Du Thù đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, mặt trời đã lặn một nửa xuống đường chân trời, nhuộm cam rực rỡ một bên trời, hoàng hôn tựa như một bức tranh sơn dầu được vẽ nên với sự tỉ mỉ…
Mặt biển ánh lên lấp lánh, tựa như hàng ngàn vì sao vỡ tan, rơi vãi khắp nơi.
Thiếu niên người cá đứng giữa cảnh tượng ấy, đôi nét khôi ngô của cậu như được phủ lên một lớp ánh sáng lung linh, phần thân trên trần trụi, mạnh mẽ và tinh tế, chiếc đuôi cá màu vàng nhạt ánh lên dưới nắng hoàng hôn.
Đẹp đến nghẹt thở.
Làn gió nhẹ thổi qua, rừng nguyên sinh vang lên tiếng xào xạc… cả hai đứng đối diện, như đang chờ đợi nhau.
Thấy Du Thù hơi ngơ ngác nhìn mình, người cá lại nhe răng, cố tỏ ra hung dữ.
Du Thù cúi đầu cười, trong mắt hiện lên một nét dịu dàng rực rỡ.
Điều này khiến thiếu niên người cá cũng ngây người trong chốc lát.
“Cậu đến rồi?” Du Thù ngồi xổm xuống, đưa thức ăn qua, “Vừa hay, đây là dành cho cậu.”
“Xì!”
“Đây là quà cảm ơn vì cậu đã cứu tôi. Đây là cá nướng, mới nướng xong, còn nóng đấy.” Du Thù chỉ vào vết thương trên chân mình, một tay đưa thức ăn cho người cá, tay kia chống cằm, kiên nhẫn chờ đợi.
Người cá cảnh giác với anh cũng là điều dễ hiểu, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí.
Cậu người cá dường như hiểu được ý của anh, nhưng vẫn không dám lại gần, ánh mắt thì không thể rời khỏi phần thức ăn gói trong lá mà Du Thù đang cầm.
“…” Du Thù cảm thấy việc “dụ dỗ” này có vẻ dễ dàng hơn anh nghĩ.
“Yên tâm, không có độc đâu.” Du Thù vừa nói vừa mở lá ra, mùi thơm phả ra ngào ngạt. Anh còn cầm miếng cá lên, trêu ngươi mà cắn một miếng, “Ừm, thơm quá.”
Thấy vậy, người cá không tự chủ mà bò về phía trước hai bước, đôi mắt vàng kim trừng lên nhìn Du Thù, cứ như thể đang muốn nói “Sao anh lại ăn đồ của tôi?” vậy.
Du Thù mỉm cười nhẹ nhàng, nhích lại gần một chút.
Thiếu niên người cá vẫn giữ ánh mắt có vẻ hung dữ, nhưng ít ra không còn nhe răng nữa.
Cậu bò lại gần hơn, và khi Du Thù đưa thêm thức ăn, cậu lập tức giật lấy cả cá và lá cây, cắn một miếng lớn. Chỉ sau vài cái nhai, cậu đã nhanh chóng ăn hết phần cá nướng còn lại, thậm chí còn chẳng chừa cả xương.
“Cẩn thận xương cá!” Du Thù ngạc nhiên trước cách ăn thô bạo của cậu người cá kiêu kỳ này.
Ngay khi anh vừa nói, người cá đã phun hết xương cá ra ngoài, đôi mắt vàng kim nhìn anh như thể đang cố hiểu xem anh vừa nói gì.
Du Thù: “…” Thôi được rồi, đúng là trời sinh thiên phú, thật đáng nể!
Người cá nhìn anh một cái rồi lại nhìn xuống phần lá còn lại có mấy miếng bào ngư nướng, đôi mắt vàng ánh lên sự tò mò.
“Bào ngư, có thể ăn.” Du Thù làm động tác chỉ dẫn.
Người cá có vẻ còn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nhặt một miếng lên và ném vào miệng, nhai vài cái… Rồi cứ thế làm y hệt như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, cậu đã xử lý sạch sẽ năm con bào ngư còn lại.
Du Thù vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ, cậu này đói dữ vậy sao… Rõ ràng là dân bản địa, sao trông còn chật vật hơn mình?
Người cá ăn xong, vẻ mặt tỏ ra chưa đã thèm, cậu liếʍ môi, nhìn qua Du Thù một cái rồi lại lùi về phía sau, cảnh giác vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Ăn xong là lật mặt không quen luôn?