Chương 16: Hải sản

Ban đầu, Tinh Dực rất tò mò với động tác của Dư Thù, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của mình và Dư Thù trên màn hình điện thoại, cậu lập tức phản ứng như một chú mèo hoảng hốt, bất ngờ xù lông, nhe răng, và đôi mắt thú giãn rộng.

“Xì!”

Tinh Dực lập tức tỏ ra như gặp phải kẻ thù, cảnh giác chắn trước mặt Dư Thù và nhanh chóng hất chiếc điện thoại từ tay anh xuống cát.

“Không sao, không sao, đừng căng thẳng Tinh. Đây là điện thoại, không phải thứ gì đáng sợ đâu.” Dư Thù nhặt điện thoại lên, xoa đầu Tinh để trấn an.

Thực ra anh cũng đã có chủ ý từ trước, phản ứng của Tinh giống như anh dự đoán. Đây là lần đầu tiên Dư Thù lấy điện thoại ra trước mặt Tinh, vì trước đây anh còn đắn đo, không biết giải thích thế nào về chiếc điện thoại cho cậu hiểu.

Tinh Dực lúc đầu vẫn còn căng thẳng, nhưng sau khi chắc chắn rằng điện thoại không nguy hiểm, cậu bắt đầu xem đó như một món đồ chơi mới. Cậu thử nhấc tay, làm động tác gì thì người trong điện thoại cũng làm theo. Sự thích thú tràn đầy, cậu phấn khích kêu lên mấy tiếng “gư gư” với Dư Thù.

Dư Thù cầm điện thoại sao cho Tinh có thể thấy rõ kiểu tóc mới của mình.

“Thấy sao? Tay nghề của anh không tệ chứ.”

“Gư gư!”

Tinh Dực nhìn vào mái tóc mới của mình, giọng reo vui đầy hài lòng.

Dư Thù cũng cảm thấy tự hào. Người cá lại thích làm đẹp như thế này, lần tới anh có thể dùng vỏ sò hoặc những viên đá quý của Tinh để làm vài món trang sức cho cậu, chắc chắn cậu sẽ thích mê.

Đang nghĩ ngợi thì bất ngờ Tinh Dực lại nhào tới, hai người ôm chầm lấy nhau, Dư Thù loạng choạng nhưng vẫn đứng vững, trong khi Tinh Dực lại như một chú chó lớn, nhiệt tình cọ vào anh.

“Chó con, chó con…” Dư Thù tự nhủ trong lòng, cố gắng coi Tinh như một chú cún để trấn an bản thân. Anh đẩy cậu ra, “Được rồi, được rồi, để tôi cho cậu xem cái này còn thú vị hơn.”

Anh ra hiệu cho Tinh bình tĩnh lại, giơ điện thoại lên, lấy góc sao cho cả hai người đều lọt vào khung hình. Dư Thù giơ tay làm động tác “vô cùng nam tính” với ngón tay hình chữ V. “Nào, 1, 2, 3… cười nào!”

“Chụp——”

“Nhìn này, đây là ảnh chụp.”

Trước đây, Dư Thù thỉnh thoảng lén chụp Tinh, nhưng đây là lần đầu tiên họ chụp chung với nhau.

“Gư gư?!” Đôi mắt của Tinh Dực mở to, hết nhìn điện thoại lại quay sang nhìn hai người thật, có chút lúng túng và bối rối.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của cậu, Dư Thù bật cười lớn, “Hahahaha… Đừng lo.”

Anh xoa đầu Tinh để trấn an cậu, và có lẽ nhờ sự vỗ về của Dư Thù, Tinh dần bình tĩnh lại. Cậu nhìn chăm chú vào hình ảnh của hai người trên màn hình, đôi mắt vàng óng đầy vẻ tò mò và sâu lắng.

“Ờ, nhìn gì mà chăm chú thế? Muốn thử lại nữa không… Mà kìa, còn dính mật ong ở miệng cậu này.”

Dư Thù nói rồi đưa tay lau mật ong ở khóe miệng Tinh, nhưng vừa chạm vào thì tay anh đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.

Bàn tay của Tinh có những móng vuốt sắc nhọn, nhưng dường như cậu có thể kiểm soát chúng một cách dễ dàng, không làm đau anh.

Tinh giữ lấy cổ tay của Dư Thù, kéo tay anh lại gần, rồi đột nhiên thè lưỡi liếʍ sạch mật ong còn dính trên ngón tay anh.

Dư Thù sững sờ nhìn chiếc lưỡi hồng của Tinh lướt qua ngón tay cái của mình, gương mặt lập tức đỏ bừng, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Rồi anh chợt nghĩ đến một điều kỳ lạ: Đúng là lưỡi cậu ấy có lớp gai nhọn.

Dư Thù bắt gặp đôi mắt vàng óng của Tinh, cậu cũng đang nhìn anh, ánh mắt trong veo và đầy tò mò, động tác của lưỡi càng trở nên khám phá hơn.

“Được rồi.” Dư Thù vội vàng rút tay về, “Cậu đúng là một con cá "đỏm dáng," lần sau không được làm thế nữa, có biết không? Cậu đâu phải chó thật sự đâu.”

“Gư gư?” Tinh Dực nghiêng đầu, không hiểu gì cả.

Dư Thù xoa xoa ngón tay còn tê nhẹ của mình, sợ Tinh Dực lại nhào tới, liền chuyển đề tài, “Giờ đã là chiều rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi săn đi.”

Từ khi đến đây, Dư Thù nhận thấy một điều, Tinh chỉ mang về những loại thức ăn là cá hoặc thú biển. Nhưng đại dương rộng lớn thế này… tại sao lại không có tôm hùm xào tỏi, sò điệp nướng phô mai, cua xào cà ri, hay râu mực xào sa tế chứ?

Dư Thù liền liệt kê một danh sách dài các món hải sản, Tinh nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc. Anh đành lấy điện thoại ra, mở mục ảnh đã phân loại trước đó, cho Tinh xem những hình ảnh về hải sản mà anh đã từng chụp.

“Gư gư?”

“Có không?”

“Gư.”

“Đi thôi, tối nay ăn một bữa tiệc hải sản đúng điệu nhé!”

“Gư gư.”

“Điện thoại để sau đi, lần sau tôi sẽ cho cậu xem phim. Bây giờ chúng ta lên đường nào.”

“Gư!”

Hai người nói đi là đi. Mặc dù trong lòng vẫn lo lắng về những sinh vật dưới đại dương, nhưng không thể mãi co mình trong “vỏ ốc” được.

Dư Thù đã chuẩn bị đầy đủ, lần này anh mang theo một vũ khí mới do mình tự làm – đó là một cây cung.

Cung được làm từ thân tre già, bề mặt đã được anh dùng dao mài nhẵn, tay cầm được quấn chặt bằng da thú; dây cung thì làm từ da sống của loài hải thú trắng, tương tự như người xưa dùng da bò. Còn mũi tên thì có loại làm từ xương cá, và có cả mũi tên tre mà anh tự gọt.

Tinh Dực thấy cây cung kỳ lạ này thì tò mò nhìn anh, “Gư gư?”

“Đây là cung tên.”

Anh đã làm cung tên trong hang, nhưng đây là lần đầu tiên anh đem ra cho Tinh thấy. Anh không giải thích nhiều, vì trước đó đã thử nghiệm trên núi rồi, dù không xuyên qua được vảy cứng, nhưng với thú rừng thì cũng đủ dùng. Đợi đến khi săn bắn, anh sẽ trực tiếp cho Tinh thấy công dụng của nó.

Dư Thù nhìn Tinh với thân hình trần trụi, cân nhắc xem có nên cởϊ áσ sơ mi của mình không. Nghĩ tới chuyện áo sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt khi bơi, cuối cùng anh quyết định cởi ra.

Vào nước, anh tự động trèo lên lưng Tinh, vòng tay ôm cổ cậu, để Tinh đưa mình xuất phát.

Tinh Dực có nhiệt độ cơ thể mát lạnh như nước biển, nhưng khi ở trên bờ thì hơi ấm hơn một chút. Dư Thù không biết rằng, cùng lúc đó, Tinh cũng tò mò về nhiệt độ của anh. Cậu cảm nhận được l*иg ngực ấm áp của Dư Thù đang áp sát vào lưng mình, dù đang ở trong làn nước biển mát lạnh, nhiệt lượng từ cơ thể anh vẫn tỏa ra, khiến sự hiện diện của anh trở nên rõ rệt hơn.

Đôi mắt vàng của Tinh Dực trầm ngâm suy nghĩ… nhưng sau một hồi, cậu thu lại tâm trí. Đại dương đầy rẫy nguy hiểm, cậu cần phải cẩn trọng hơn khi mang Dư Thù theo bên mình, dù không hiểu anh tại sao lại muốn những thứ hải sản kỳ lạ đó, nhưng cậu sẽ cố gắng đem về cho anh.

Nửa giờ sau, họ đến một hòn đảo nhỏ chỉ có vài tảng đá lớn. Tinh Dực để Dư Thù ngồi trên một tảng đá, rồi quay mình lao xuống biển.

Dư Thù ngồi trên tảng đá, chưa đến hai phút sau, đã thấy Tinh phóng lên khỏi mặt nước, động tác đẹp mắt vô cùng. Tinh Dực ném lên bờ hai con tôm hùm Úc và một con cua hoàng đế.

“!!” Dư Thù vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Gư?” Là cái này sao? Tinh Dực hỏi với giọng điệu có phần không thích thú.

Dư Thù hào hứng gật đầu. Nhớ lại thì Tinh dường như chưa từng ăn những loại này, cậu thường chỉ chọn những con cá và sinh vật biển có hình dáng “đẹp đẽ”, còn những thứ có vẻ “kỳ quái” thì chưa bao giờ thấy cậu bắt về.

Tinh Dực thấy Dư Thù thích thú, lại lặn xuống biển và trở lại với vài con tôm hùm khổng lồ, mỗi con nặng khoảng bốn đến năm ký, vẫy đuôi liên tục.

Dư Thù như muốn chảy nước miếng, nhưng vẫn giữ được lý trí. Anh gọi Tinh Dực lại, “Đủ rồi, đủ rồi, lần sau mình lại săn thêm.”

Cuối cùng, Dư Thù chỉ lấy năm con tôm hùm và hai con cua hoàng đế, vì quá nhiều nên anh phải xâu chúng lại bằng một sợi rong biển.

Chuyến đi này mở mang tầm mắt cho Dư Thù hơn cả mong đợi. Khi Tinh Dực đưa anh bơi qua đại dương, họ tình cờ phát hiện một hòn đảo mới. Sau khi nghe Tinh khẳng định rằng hòn đảo này không có gì nguy hiểm, anh quyết định lên đảo xem thử.

Đây là một hòn đảo cát, rộng cỡ bảy đến tám sân bóng đá, và phủ kín bởi những cây dừa lùn trĩu quả, từng chùm dừa mọc dày đặc như chùm nho.

Dư Thù nuốt nước bọt, nghĩ thầm nếu biết có hòn đảo này thì trước đây anh đã không phải lo lắng về nguồn nước ngọt. Tuy nhiên… ngoài nước dừa thì chắc cũng chỉ có gió biển.

Anh bước tới gần bờ và thấy rằng, ngoài những cây dừa, bãi cát cũng đầy những vỏ sò và ốc biển rực rỡ sắc màu, đẹp đến nỗi nếu là các cô gái chắc hẳn sẽ mừng rỡ.

Nhưng Dư Thù chỉ để ý đến những quả dừa. “Chứ biển, nắng, gió mà lại không có dừa thì còn gì là vui.”

“Gư gư.” Tinh Dực cũng nôn nóng, hối thúc Dư Thù mau hái dừa.

Cây dừa cách mặt biển hơi xa, nên anh để Tinh ở lại ven bờ rồi cẩn thận tiến vào, đảm bảo không có gì nguy hiểm rồi mới hái xuống bảy, tám quả dừa và quay lại bên Tinh.

Tinh đã thèm từ lâu, cậu cầm một quả dừa, dùng móng vuốt sắc bén bổ đôi nó ra. Nước dừa ngọt thanh và lớp cùi trắng bên trong lộ ra.

Cậu đưa quả dừa đầu tiên cho Dư Thù. Anh mỉm cười, có chút ngạc nhiên và cảm động nhận lấy, nghĩ lại trước đây, mỗi khi ăn gì Tinh đều giữ như cún giữ đồ ăn vậy.

“Cảm ơn Tinh.”

Vị ngọt mát của dừa không khác gì dừa ở Trái Đất. Dư Thù uống hai quả, phần còn lại để Tinh giải quyết. Một quả dừa bị hỏng, cậu bực mình quăng đi, nhưng Dư Thù nhận ra điều gì đó, liền nhặt lại. Phần đáy của quả dừa có một lỗ nhỏ, cùi bên trong đã bị đào rỗng, như thể có thứ gì đó đã ăn mất.

Với kiến thức hải dương học của mình, Dư Thù lập tức nghĩ tới một loài sinh vật và hăng hái nhìn về phía rừng dừa.

Có vẻ như hôm nay, bữa cua hoàng đế sẽ bị một đối thủ khác "chiếm sóng."

Dư Thù vẫn cẩn thận, vì không biết loài sinh vật kỳ lạ nào có thể đã tiến hóa trong thế giới này. Anh bảo Tinh rằng mình sẽ quay lại rừng dừa, rồi mang theo gậy nhọn bước vào trong.

Tinh nhìn theo bóng lưng anh với vẻ khó hiểu, nhưng nhớ rằng ngoài loài “nhện lớn xấu xí” kia thì hòn đảo không có sinh vật gì nguy hiểm khác, nên cậu yên tâm phần nào.

Mục tiêu của Dư Thù chính là “nhện lớn xấu xí” kia.

Cua dừa, hay còn gọi là cua cọ, là một loài cua có vẻ ngoài như nhện khổng lồ và được xem như “quái vật ngoài hành tinh” trên cạn, chúng sinh sống ở Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương.

Đi sâu vào rừng dừa chưa bao lâu, anh đã thấy nó, một con cua khổng lồ cao gần nửa mét, nặng cỡ hai, ba chục ký. Với lớp vỏ cứng và hình dáng như con nhện, nó đang ngấu nghiến ăn uống bằng những tiếng kêu “kéc kéc.”

Nhìn thoáng qua, con cua dừa thực sự khá đáng sợ. Nhưng cua dừa thì rất ngon, thịt của nó có hương vị đặc trưng từ những quả dừa mà nó ăn. Nghĩ đến Tinh - một "tín đồ ẩm thực" đang đợi ở bờ biển, Dư Thù quyết định ra tay, dù sao cua dừa cũng di chuyển khá chậm chạp.

“Tinh, Tinh!”

Vài phút sau, Dư Thù vừa hét vừa lao ra khỏi rừng dừa.

Tinh Dực đang gặm dở miếng cơm dừa, nghe thấy tiếng gọi liền giật mình, không chần chừ mà phóng ngay về phía Dư Thù.

“Rắc!” Một tiếng vang lên, hai cái càng to khổng lồ của con cua dừa bị Tinh bẻ gãy trong chớp mắt. Cậu đang định xé toạc con cua thì Dư Thù vội ngăn lại, “Đợi đã, Tinh!”

Nhìn con cua dừa mất khả năng uy hϊếp, Dư Thù giơ lên cây gậy nhọn, mà trên đó vẫn còn một cái càng to kẹp cứng, suýt nữa làm gãy cây gậy. Anh thầm thở dài, thực ra anh chỉ muốn Tinh giúp giữ chặt con cua thôi để mình kết liễu nó.

“Gư gư?” Tinh lo lắng nhìn Dư Thù.

“Không sao.” Dư Thù ngồi xuống, cẩn thận buộc con cua dừa lại.

Tinh hoàn toàn không hiểu vì sao Dư Thù lại muốn giữ những sinh vật có hình dáng kỳ dị như vậy, thật sự là quá xấu xí. Cậu lấy ra một chiếc vỏ sò xanh lam và một con sao biển màu tím, với sắc màu trong trẻo, không một chút tì vết.

Nhìn những vết cào trên cát do đuôi của Tinh để lại, Dư Thù biết cậu đã chọn lọc rất kỹ lưỡng.

“Tất cả đều rất đẹp, cảm ơn Tinh.”

Dư Thù cẩn thận cất vỏ sò và sao biển, rồi nghĩ ngợi một chút, cuối cùng anh và Tinh cùng thu thập thêm vài vỏ sò và ốc biển để làm vật chứa, thậm chí có thể dùng vỏ sò làm bát.

Tuy nhiên, chúng không quá bền. Chiếc vỏ sò lớn dùng làm nồi trước đó đã bị hỏng, dù Tinh đã tìm vỏ mới thay thế, nhưng Dư Thù vẫn thấy những đồ gốm sứ vẫn tiện dụng hơn.

Đến khoảng bốn giờ chiều, hôm nay thu hoạch khá nhiều nên Dư Thù quyết định về sớm. Tinh Dực cũng muốn trở về, vì hôm nay cậu còn chưa săn bắt gì cho bữa ăn tối.

Trên đường quay về từ đảo dừa, khoảng mười phút sau, bất chợt từ trên cao vang lên tiếng rít gió.

Dư Thù ngẩng đầu, tình thế đột ngột thay đổi, một bóng đen dữ tợn lao thẳng xuống, nhắm vào họ!

Trong lúc Dư Thù còn đang hoảng loạn, Tinh Dực đã kịp ôm anh, nhanh chóng lao xuống đáy biển, tránh được đòn tấn công sát sao trong gang tấc.