Chương 13: Thân mật

Bây giờ mới ba giờ rưỡi, không hiểu sao hôm nay Tinh lại đến sớm như vậy… Dư Thù vội vã chạy về hang động, tất bật chuẩn bị mọi thứ, cuối cùng cũng hoàn thành tạm ổn.

Anh đặt tất cả đồ ăn lên chiếc bàn thấp, cẩn thận mang xuống núi.

Khi đến bãi biển, Tinh đang ngâm mình trong nước. Nhìn thấy Dư Thù xuống, cậu mới uể oải dời ánh mắt về phía anh.

“Tinh.” Dư Thù bước tới, đặt bàn xuống, cười nói với cậu, “Sao hôm nay cậu đến sớm thế, mau lại đây, tôi làm đồ ăn ngon cho cậu đây.”

Thiếu niên nhìn anh, dường như sững sờ trong giây lát.

Dư Thù tưởng cậu vẫn còn giận, bèn ngồi xuống dỗ dành, “Được rồi, đừng giận nữa, là do tôi không để ý đến vấn đề… Ấy da!”

Chưa kịp nói hết, tay anh vừa đưa ra định xoa đầu cậu thì bất ngờ bị người cá nhào tới.

Tinh phấn khích nhảy bổ vào anh, cơ thể nặng nề đè lên người anh, hai cánh tay ôm chặt lấy anh, hơi thở gấp gáp bên tai, chẳng khác nào một chú chó lớn đang sung sướиɠ đòi vuốt ve.

Dư Thù bị cậu ấy với cơ thể ướt sũng đè lên, mất một lúc mới phản ứng lại. Trong lòng anh chợt trở nên mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng và bất lực, “Sao thế? Không phải cậu tự mình giận dỗi bỏ đi sao? Còn bày đặt mất tích?”

Cứ như thể là anh đang giận và bỏ mặc cậu vậy, hừ.

“Được rồi, được rồi, mau dậy đi, nặng chết đi được.” Cậu thật sự nghĩ mình là chó hả? Dư Thù bất lực, thề có trời đất, anh đâu có nuôi cậu như nuôi chó đâu.

Dư Thù vỗ nhẹ vào lưng cậu, thiếu niên ngẩng đầu lên, cúi xuống nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ nghiêm nghị, rồi cậu thở dài “gư” một tiếng đầy ấm ức.

Cảm giác rung động từ l*иg ngực trần trụi của cậu truyền đến, khiến trái tim Dư Thù như đập nhanh hơn. Anh nằm dưới cậu, nhìn vẻ mặt uất ức của thiếu niên, rồi mỉm cười dỗ dành, “Tôi không giận đâu, cậu cũng đừng giận nữa nhé.”

Tinh Dực vẫn không hiểu lời Dư Thù nói, nhưng cậu thấy anh cười lên, có vẻ không hề giận và cũng không lạnh nhạt với cậu nữa.

Thiếu niên người cá lại nhảy lên người Dư Thù, hết cọ tới xoay, tràn đầy phấn khích và vui vẻ.

“Haha, được rồi được rồi, đừng quậy nữa.”

Tinh Dực chẳng thèm nghe, bỗng ôm lấy người dưới thân mình, xoay người lại, tiếp tục cọ sát… và rồi cậu nhìn thấy những vết đỏ do ong đốt trên má và khắp người Dư Thù.

Cậu giữ anh trên người mình, theo bản năng lấy mũi chạm nhẹ vào vết đỏ trên má anh, “Gư?”

“Đây à? Là do bị ong đốt đấy.” Dư Thù nằm trên thân thể mát lạnh của thiếu niên, nhất thời thấy lúng túng, đẩy nhẹ ngực cậu, “Tôi không sao, không đau nữa, thả tôi dậy nào…”

“Gư gư!”

Thiếu niên lại vòng tay ôm chặt lấy eo anh, giữ anh nằm lại, rồi cúi xuống, dùng lưỡi liếʍ nhẹ vết đỏ trên má anh.

Cả người Dư Thù run lên, chỗ vừa bị liếʍ qua bỗng nhiên nóng rực.

Tinh Dực nhìn gương mặt anh bị rám nắng nhưng vẫn không giấu được sắc đỏ ửng, bất ngờ lại cúi xuống liếʍ thêm một lần nữa.

Nếu lần đầu là hành động vô thức, thì lần này là cố ý. Cậu cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy, chỉ biết rằng làm thế với Dư Thù mang lại cho cậu cảm giác thoải mái, khiến cậu còn muốn làm thêm.

Chiếc lưỡi có gai nhỏ, mát lạnh, lướt nhẹ qua má khiến Dư Thù mềm nhũn, suýt chút nữa thì gục xuống.

Trái tim anh đập loạn xạ, tranh thủ chút lý trí còn lại, anh vội vàng thoát khỏi người cá, “Mau đứng dậy đi, không thì đá lạnh tan mất rồi!!”

Nhìn người chạy trốn, Tinh Dực hơi tiếc nuối liếʍ môi… Nhưng sau khi chắc chắn rằng Dư Thù không hề bỏ mặc mình, cậu nhanh chóng bị đống đồ ăn ngon trước mặt thu hút, vui vẻ “gư gư” đầy phấn khích.

Dư Thù chạm vào gương mặt nóng bừng của mình, nơi ấy dường như vẫn còn lưu lại cảm giác của chiếc lưỡi gai nhỏ, cào xé trái tim anh.

“…” Chết tiệt!

Ban đầu, sinh tố dâu mật ong được anh định làm món tráng miệng sau bữa ăn, nhưng trời quá nóng, cộng thêm vừa nãy bị cậu ấy quậy phá nên anh quyết định cho cậu ăn trước để giải nhiệt.

Khi Tinh Dực nếm thử món sinh tố mát lạnh ngọt ngào, phản ứng của cậu đúng như Dư Thù dự đoán. Đôi mắt vàng của cậu lấp lánh sáng lên, tựa như những ngôi sao nhỏ đang lấp lánh.

Thiếu niên nhanh chóng ăn thêm một miếng, thưởng thức hương vị trong đó, giống như một đứa trẻ lần đầu được ăn kem, vui sướиɠ đến mức tay chân khua khoắng.

“Gư gư!!” Ngon quá.

“Đừng vội, còn nhiều mà.”

Gà xóc tiêu muối và canh gà bào ngư, so với những gì Dư Thù từng ăn thì thật sự không thể so sánh, nhưng Tinh lại ăn ngon lành, thậm chí còn “khen ngợi” anh không ngớt.

Món cuối cùng là khoai củ nướng mật ong, thật sự là một bất ngờ thú vị, nếu có thêm phô mai thì còn tuyệt hơn.

Tinh rất thích đồ ngọt, ăn đến mức khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, đuôi của cậu cũng nhè nhẹ vẫy qua vẫy lại một cách thoải mái.

Nhìn cậu vui như vậy, Dư Thù cũng thấy lòng tràn đầy an ủi, nhưng ngay sau đó, anh phát hiện điều gì đó không ổn trên đuôi của cậu.

Qua thời gian dài tiếp xúc, Dư Thù nhận ra rằng vảy ở cuối đuôi người cá có vẻ mong manh hơn… và trên đuôi của Tinh, phần vây đuôi dường như bị thương.

Dư Thù bước đến gần xem, quả nhiên là có vết thương, còn rơi mất vài mảnh vảy nhỏ, để lộ ra vết thương đỏ tấy và dữ tợn.

Anh cau mày, “Sao lại bị thương thế này? Có đau không, sao không nói gì với tôi?” Không biết vết thương này đối với người cá có nghiêm trọng không.

Tinh Dực vẫn tiếp tục ăn, vẻ mặt không mảy may quan tâm. Đây là vết thương cậu bị khi đi săn trong Rừng Đen tối qua, đuôi cậu va phải đá mà bị thương. Dù không phải vết thương nghiêm trọng, nhưng vẫn hơi đau.

Dư Thù nghiêm nghị, “Có phải lại không bôi thuốc không?”

Tinh Dực nghe không hiểu lời anh, nhưng có thể đoán được ý anh. Cậu tiến tới, cọ nhẹ an ủi anh, “Gư.” Tôi không sao đâu.

“…” Dư Thù lại thấy mềm lòng, nhìn cậu không để ý đến vết thương của mình, anh cũng không biết phải làm sao.

Có lẽ đó chính là quy luật sinh tồn ở nơi đây, kẻ yếu bị ăn thịt, kẻ mạnh sống sót. Anh chỉ hy vọng Tinh có thể sống tốt hơn, ít bị thương hơn.

Bầu trời rải rác vài đám mây trắng, ánh nắng vẫn gay gắt, cát bị phơi nắng đến mức nóng rực, gió biển mang theo hơi nóng, sóng vỗ nhẹ vào bãi cát, và biển xanh trải dài ngút tầm mắt.

Ăn xong, Tinh Dực không chần chừ mà nhảy ngay xuống biển, cơ thể uyển chuyển bơi trong làn nước, chỉ trong vài giây đã bơi ra xa. Từ xa, cậu vẫy tay với Dư Thù rồi nhanh chóng lặn xuống, bơi trở lại gần bãi cát.

Nhìn thiếu niên đầy hào hứng, Dư Thù chợt nhận ra rằng mình đã ở đây gần một tháng, vậy mà chưa một lần xuống biển!

Một phần vì trên người luôn có vết thương, phần khác là do anh lo ngại những nguy hiểm tiềm tàng dưới nước.

Bây giờ thì các vết thương đều đã lành, lại có Tinh ở đây… Là một người yêu biển, Dư Thù bất chợt đứng dậy, thoăn thoắt cởi bỏ quần áo, vui vẻ hét lên một tiếng rồi nhảy ùm vào biển.

Nước bắn tung tóe trước mặt khiến Tinh Dực sững người.

Khi nhìn thấy Dư Thù cởϊ áσ, cậu đã ngẩn ngơ, chưa kịp nghĩ ngợi gì thì người kia đã đạp mạnh chân, bơi ra xa.

Dư Thù không giống cậu bạn người Phi của mình, anh vốn là nhà vô địch bơi lội của trường. Với tư cách là con người, phong cách bơi uyển chuyển và khỏe khoắn của anh hoàn toàn có thể sánh ngang với người cá.

Gần một tháng rèn luyện khiến cơ bắp trên người anh càng thêm rõ nét, đẹp và khỏe khoắn.

Lâu rồi mới được trở lại với đại dương, Dư Thù cảm thấy cơ thể và tâm trí đều thư giãn. Anh ngẩng đầu hít một hơi, rồi tiếp tục lặn xuống nước. Nước biển trong vắt, thế giới xinh đẹp dưới đáy biển hiện ra trước mắt… Cát mịn, rong biển, sao biển, từng đàn cá nhỏ, các rạn san hô rực rỡ sắc màu – thật sự quá đỗi diễm lệ!

Bất chợt, một người cá vàng bơi đến bên cạnh Dư Thù. Anh quay đầu lại nhìn một cái, người cá nhanh nhẹn xoay người, lật mình xuống phía dưới, nằm ngửa để bơi cùng anh.

Tư thế bơi của người cá thật duyên dáng, cậu sở hữu một thân hình săn chắc, với chiếc đuôi cá vàng dài và mạnh mẽ, cùng chiếc vây đẹp như tranh… lớp vảy lại giống như áo giáp bất khả xâm phạm.

Mái tóc đen xoăn nhẹ của cậu uốn lượn mềm mại theo làn nước…

Thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú pha chút kiêu ngạo, đôi mắt vàng dưới nước toát lên vẻ thảnh thơi, chăm chú nhìn anh.

Dư Thù bị cảnh tượng này làm cho sững sờ. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tinh trong nước, tự do, phóng khoáng, nhanh nhẹn… như một tinh linh của biển cả.

Đẹp quá!

Tinh Dực bình thản nhưng cũng đang quan sát dáng vẻ của Dư Thù trong nước, ánh mắt có chút tò mò. Bất chợt, cậu nhìn xuống ngực của anh… phẳng lì.

Chiếc đuôi cá vàng nhẹ nhàng quẫy một cái, đuôi mềm mại tựa như lụa mượt, chạm nhẹ vào chân trần của Dư Thù, khiến anh không nhịn nổi mà sặc một ngụm nước.

Tinh Dực giật mình, vội ôm lấy eo anh, kéo anh lên mặt nước.

Hai người bùng lên khỏi mặt biển.

“Khụ khụ.” Ôi trời, mặn quá!

Dư Thù ho khan vài cái, Tinh Dực vỗ nhẹ lưng anh, giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Tại sao người thuộc tộc cá lại sợ nước? Tinh Dực lúc này đã cực kỳ hiếu kỳ, đôi mắt vàng tràn đầy thắc mắc khi nhìn Dư Thù. Cậu dùng bàn tay mát lạnh xoa nhẹ lên ngực anh.

“!!” Dư Thù giật mình, cả người nổi da gà. Cậu người cá vẫn đang tò mò nhìn chằm chằm vào ngực anh.

Anh vừa bối rối vừa xấu hổ, bật lên một cách phẫn nộ, “Cậu làm gì vậy! Ôi trời…”

Theo bản năng, Dư Thù đẩy Tinh ra, không nhận ra mình đang được cậu ấy ôm, căng thẳng đến mức quên cả cách đạp nước. Anh quẫy đạp vài cái, lại bị sặc nước.

Tinh Dực vội vàng giữ lấy eo anh, kéo anh lại, giúp anh dựa vào người mình để ổn định.

“Khụ khụ, đừng có… sờ loạn, khụ…”

Tinh Dực đành giữ nguyên, không làm thêm gì khác. Một tay cậu ôm lấy eo anh, tay kia nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh.

Cậu chăm chú nhìn người trong vòng tay mình, như thể đang tìm hiểu một bí mật nào đó. Chiếc đuôi mềm mại quấn lấy chân Dư Thù dưới nước, trong khi đuôi cá lớn đẩy nhẹ giữa hai chân anh, tách chúng ra.

Dư Thù dựa vào Tinh Dực để lấy lại bình tĩnh, vốn dĩ anh không sợ nước, nhưng khi vừa bị sặc nước, anh đột nhiên nhớ lại cảm giác ngạt thở từ vụ tai nạn trước đó. Có vẻ như tai nạn đó vẫn để lại chút ám ảnh.

Nhưng bây giờ, cậu cá này lại đang làm gì với anh đây, vừa sờ vừa cọ sát… Dư Thù bị cậu trêu chọc đến mức tim đập loạn xạ, tay chân cũng có chút mềm nhũn.

Chẳng lẽ anh đang bị người cá trêu đùa?

“!” Thật là, tôi coi cậu là thú cưng, còn cậu lại muốn làm gì tôi chứ? Không ngờ cậu lại là một con cá như vậy!

Mặt Dư Thù đỏ bừng vì những cử chỉ của Tinh, anh vội vàng đẩy cậu ra, “Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu có biết là chúng ta khác loài không đấy, đồ dê cá!”

Tinh Dực bị đẩy ra, nghiêng đầu một cách vô tội, “Gư gư?”

“Đừng có nhúc nhích, đồ cá háo sắc.” Dư Thù lùi lại một mét, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác bơi, nhưng đôi chân vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại và cứng cáp của chiếc đuôi cá, khiến anh vội vã quay đi để che giấu khuôn mặt nóng bừng.

Tinh Dực thấy anh có vẻ giận, vội bơi tới gần, phát ra tiếng “gư gư” như muốn xoa dịu. Dư Thù ngượng ngùng đến mức muốn đẩy cậu ra xa.

“Gư!”

Hai người còn đang lúng túng giằng co, thì đột nhiên Tinh Dực phát ra một tiếng rên đau đớn.

Dư Thù ngẩn ra, hóa ra là anh vô ý đυ.ng trúng vết thương ở đuôi cá của Tinh. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gạt đi mọi suy nghĩ khác.

“Không sao chứ?” Dư Thù nghiêng người lại gần, có chút áy náy.

“Gư.” Tinh Dực đáp lại một cách không mấy để ý, rồi vừa “gư gư” vừa dùng móng vuốt diễn tả điều gì đó, “Gư?” Cậu giận rồi à?

Dư Thù hiểu được ý của cậu.

“Cậu… còn hỏi tại sao hả!”

“Gư?” Cậu không hiểu.

Nhìn vào đôi mắt đơn thuần vô hại của Tinh, không có chút ý gì là muốn làm gì quá đáng, Dư Thù hơi nghi ngờ, vô thức liếc qua chiếc đuôi cá màu vàng nhạt của cậu… Dưới cơ bụng săn chắc và đẹp đẽ, đường cơ “nhân ngư” mềm mại kéo dài tới lớp vảy mịn màng được thu lại gọn gàng, dường như chẳng có phản ứng gì.

Mặt Dư Thù lập tức đỏ lên, anh nhẹ quay đầu sang hướng khác. Khụ… chỉ là anh vô tình nhìn thấy khi tò mò về cơ thể của người cá thôi.

Cơ thể? Nghĩ đến đây, Dư Thù đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Chẳng lẽ Tinh cũng chỉ đang tò mò về cấu tạo cơ thể của anh sao?