Mảnh vỡ nhỏ bay về phía sau đầu Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam vẻ mặt hưng phấn chạy về phía ngoài cửa, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, giống như có cái gì đó đang ôm lấy đầu nàng.
Có chuyện gì?
Nàng dùng sức muốn kéo vật đang che lại đầu mình ra, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm hầm hầm quát lớn của Thanh Mặc Nhan: "Ta nhìn ngươi trời sinh chính là vật nhỏ chỉ biết gây họa, đến ngay cả đi mua đồ cũng không yên."
Vật ôm lấy đầu nàng dời đi, lúc này nàng mới phát hiện ra thứ vừa rồi che đầu nàng lại chính là tay áo của Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan phất ống tay áo, đem giấu chỗ ống tay vừa rồi bị mảnh vỡ cắt chúng làm rách đi, nâng tay lên cốc một cái thật vang vào trán nàng.
Như Tiểu Lam ôm đầu một bộ dáng ủy khuất.
"Thanh Mặc Nhan ngươi xem, ta tìm được cái gì." Nàng chỉ vào gỗ sét đánh ở trong lòng.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan trầm xuống: "Ngươi xoay người nhìn phía sau đi."
Như Tiểu Lam quay đầu lại, kinh ngạc nhìn một mảnh hỗn độn trong cửa hàng.
Những bảo vật vừa rồi còn nằm trên giá giờ đã rơi xuống hết, nhóm nữ tử ở xung quanh vô cùng sợ hãi, cố gắng tránh né về bốn phía, hoảng loạn đυ.ng phải giá treo y phục, tất cả y phục đều rơi đầy mặt đất...
Như Tiểu Lam vẻ mặt vô tội nói: "Từ lúc nào mà lơi này lại trở nên náo nhiệt như thế?"
Huyền Ngọc đứng ở phía sau Thanh Mặc Nhan cúi thấp đầu hết mức có thể, thật vất vả mới nhịn được cười.
Đây là náo nhiệt sao? Này rõ ràng là loạn đến mức không chịu nổi mới đúng.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được lại gõ vào đầu nàng một cái.
Xem ra có không ít đồ vật bị hỏng, phải bồi thường tiền đi.
Như Tiểu Lam đau lòng nghĩ, tay nhỏ bé theo bản năng nắm vào ống tay áo Thanh Mặc Nhan.
Kỳ thật nàng đang sợ Thanh Mặc Nhan sẽ giáo huấn nàng, cho nên mới muốn nắm lấy tay hắn.
Nhưng Thanh Mặc Nhan lại hiểu lầm, hắn cho rằng vật nhỏ sau khi gây họa xong thì đang sợ hãi, cho rằng đây là hành động tìm kiếm an toàn của nàng, cho nên ở nơi nào đó trong lòng liền mềm xuống.
"Bất quá chỉ là một khối gỗ đào, ngươi lại nháo đến như thế này?" Thanh Mặc Nhan không vui nói.
Đám tiểu nhị vội vàng thu thập lại đồ vật, đồng thời trấn an khách nhân.
Lúc này đám người Ngũ tiểu thư cũng thấy được Thanh Mặc Nhan, tất cả đều có chút không biết phải làm sao.
"Gặp qua Thiếu Khanh đại nhân." Ngũ tiểu thư tiến lên chào hỏi, đồng thời ánh mắt chăm chú lại dừng ở trên người Như Tiểu Lam: "Không biết vị này là..."
"Thanh Mặc Nhan, nàng là một nữ nhân rất xấu, nàng đoạt đồ vật của ta." Như Tiểu Lam lè lưỡi về phía nàng, lui đến lấp phía sau Thanh Mặc Nhan.
Tiêu chuẩn của việc cáo trạng, quan trọng nhất chính là phải đánh phủ đầu trước.
Ngũ tiểu thư trắng mặt: "Thiếu Khanh đại nhân, đứa nhỏ này không biết là tiểu thư nhà ai... Ta cùng với nàng xưa nay không hề quen biết, nàng vì sao lại nói năng lỗ mãng với ta?"
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang tránh ở phía sau hắn, sau đó lại nhìn thảm trạng hỗn độn trong cửa tiệm: "Nếu không phải xảy ra tranh chấp với ngươi thì nàng cũng sẽ không đem nơi này nháo thành như vậy, Ngũ tiểu thư đáng ra cũng nên gánh vác một nửa phần thiệt hại của tiệm mới đúng."
Ngũ tiểu thư chỉ cảm thấy ngực lộp bộp một cái, cảm xúc nghẹn khuất nói không nên lời.
Tổn thất trong tiệm này số lượng không phải là ít, nhưng mà bình thường khi gặp qua loại sự việc này, thì không phải nam tử luôn là người chủ động gánh vác hết trách nhiệm sao?
Trước mắt mặc kệ là ai sai, làm sao có thể trực tiếp bảo nàng phải gánh hết cả một nửa đây.
"Thiếu Khanh đại nhân, việc này hoàn toàn là do đứa nhỏ này dựng lên." Mấy vị nữ tử phía sau tiến lên biện hộ cho Ngũ tiểu thư.
Thanh Mặc Nhan lại không thèm để ý đến những người khác, bảo Huyền Ngọc vào trong nói chuyện với chưởng quầy, rất nhanh đã bồi thường xong một nửa phần tổn thất, cũng thanh toán luôn tiền của khối gỗ đào.
"Số tiền còn lại sẽ do vị tiểu thư kia thanh toán." Huyền Ngọc không khách khí nói với trưởng quầy
Chưởng quầy biết thân phận của Thanh Mặc Nhan, sau khi được bồi thường thì liền cười rất tươi, chờ sau khi Thanh Mặc Nhan đi hắn mới gọi tiểu nhị đến: "Đi một chuyến tới Ngũ phủ, thu nốt số tiền còn lại."
Ngũ tiểu thư tức đến xanh cả mặt.
Sơ sẩy một chút là mang họa vào người, bị người khác đoạt đi đồ vật không nói, đã thế còn phải bồi thường bạc... Khi trở về nàng biết phải ăn nói thế nào đây a.
Vẻ mặt nàng hoảng hốt đi ra khỏi cửa, chợt nghe thấy trong đám người có người đang to nhỏ nghị luận: "Thiếu Khanh đại nhân không phải là lại nhận nuôi hài tử đấy chứ?"
"Điều này cũng khó nói."
"Xem ra sở thích của Thiếu Khanh đại nhân thật không giống với người bình thường a..."
Ngũ tiểu thư nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy có vài vị công tử phú quý đang đứng ven đường, bọn họ đang không ngừng phe phẩy cây quạt rồi chỉ trỏ về phía cửa tiệm.
Vừa rồi một màn phát sinh ở đây bọn họ hẳn là cũng nhìn thấy rành mạch.
Trong lòng Ngũ tiểu thư khẽ động.
Khuôn mặt của nữ hài tử kia lại xẹt một cái qua đầu nàng.
Con ngươi giống như ngọc phỉ thúy là một điều rất hiếm thấy, trừ bỏ Như Tiểu Lam ra, nàng còn chưa bao giờ thấy qua người nào có đôi mắt như vậy.
Mà vừa rồi nữ hài tử đoạt đồ vật với nàng, ánh mắt kia, khuôn mặt kia... Giống với Như Tiểu Lam đến chín phần.
Chẳng lẽ Như Tiểu Lam cũng có tỷ muội được Thanh Mặc Nhan nhận nuôi?
Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một vị công tử nói: "Thiếu Khanh nếu mà chịu nhường cho ta thì tốt, trong viện của ta đúng lúc đang thiếu một tinh linh vưu vật như thế, các ngươi có ai quen biết với Thiếu Khanh, thì hỏi giúp ta một chút được không?"
Ngũ tiểu thư vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua, thấy tên công tử vừa nói chuyện kia có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai, thế là liền phái nha hoàn đi đến đó hỏi thăm.
Rất nhanh nha hoàn trở về nói: "Vị công tử kia họ Mục, chính là tiểu công tử của phủ thừa thừa tướng."
Ngũ tiểu thư lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Mục công tử tuy tuổi còn trẻ, nhưng hắn lại cực kỳ nổi tiếng ở trong thành, bởi vì hắn yêu thích nuôi dưỡng đồng nam đồng nữ, hơn nữa hàng năm đều phải mang thêm vài người mới vào phủ.
Hắn sủng ái ai, quả thực là sủng lên tới tận trời, mỗi ngày đi đến đâu cũng phải mang theo bên người, cả người mặc vàng đeo bạc, đến ngay cả ăn cơm cũng phải dùng bát đũa bằng vàng.
Nhưng mà nếu để thất sủng thì đúng là đến heo chó cũng không bằng, cuối cùng còn bị bọc lại bằng chiếu, mang vứt ra bãi tha ma ngoài thành.
Ánh mắt Ngũ tiểu thư tối lại, gọi nha hoàn tâm phúc lại đây, thấp giọng giao phó vài câu.
Nhìn bóng lưng nha hoàn rời đi, Ngũ tiểu thư nắm chặt cái khăn ở trong tay.
Mặc kệ là Như Tiểu Lam cũng được, hay là tỷ muội của nàng ta cũng thế, sự tồn tại của các nàng luôn là mối uy hϊếp của nàng, phải nhanh chóng trừ bỏ mới có thể an tâm.
Cách xe của Thanh Mặc Nhan một đoạn, có một chiếc xe ngựa khác đang dừng lại ở trên đường lớn, bên trong xe có một cái bàn nhỏ, trên bàn bày trà thơm với bàn cờ, một vị bạch y công tử đang nhàn nhã thưởng thức quân cờ trong tay, ánh mắt lại nhìn về phía nhị thiếu gia Hầu phủ đang ngồi ở đối diện hắn.
"Thế nào, nhị thiếu gia nhìn thấy rõ chưa?"
Nhị thiếu gia nâng chén trà nên, rứt khoát uống một ngụm to, khiến hắn sặc sụa không ngừng.
Vị bạch y công tử ở đối diện mở cây quạt ra, trên mặt quạt có ghi bốn chữ vàng to rực rỡ lấp lánh "Trăm Tài công tử".
"Thấy... Thấy rất rõ ràng..." Nhị thiếu gia khàn giọng nói.
"Hài tử kia căn bản chính là yêu quái, ngươi đã bao giờ nhìn thấy ai lớn nhanh như thế chưa? Nàng đang mê hoặc đại ca ngươi, làm cho huynh đệ các ngươi bất hòa, chỉ cần ngươi bắt nàng giao cho ta, thì sau này đại ca ngươi sẽ dần dần khôi phục lại bình thường, còn về chức quan mà ngươi muốn, gần đây lễ bộ vừa vặn đang thiếu một chức quan tứ phẩm, người nọ cũng có giao tình rất tốt với ta, ta có thể đề bạt ngươi với hắn."
"Thật sao?" Hai mắt nhị thiếu gia lập tức tỏa sáng.
Tuy rằng yêu quái nghe qua rất đáng sợ, nhưng mà hài tử kia ở bên đại ca lâu như vậy mà cũng không thấy xảy ra chuyện gì, nghĩ đến muốn bắt được nàng cũng không phải là việc gì khó.
Hơn nữa chức quan tứ phẩm có sức dụ hoặc rất lớn với hắn.
Có thể giống như đại ca, có được chức quan tứ phẩm, đến đại ca cũng phải cảm thấy kinh ngạc đi.
"Hảo!" Nhị thiếu gia đặt thật mạnh chét trà xuống bàn: "Bạch công tử đã ra chủ ý giúp ta, vậy thì ta sẽ bắt nàng đến đây cho ngươi."