Việc đầu tiên khi Thanh Mặc Nhan trở về là an bài cho Như Tiểu Lam, tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng ăn xong nửa bát cơm thì lại bắt đầu lăn ra bàn ngủ.
Nếu không phải Thanh Mặc Nhan duỗi tay ra tiếp nhanh, thì đầu của nàng sẽ trực tiếp rơi xuống chúng bát cơm đi.
Chờ Như Tiểu Lam ngủ say hắn mới thay đổi y phục, chuẩn bị sẵn sàng để vào cung.
Như Tiểu Lam ngủ đến tận tối, đến khi Thanh Mặc Nhan về nàng vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Mặc kệ hắn có gọi nàng thế nào, nàng thủy chung vẫn ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, Thanh Mặc Nhan không có biện pháp, đành phải bảo người đi nấu cháo, thừa dịp nàng đang mơ mơ hồ hồ ép cho nàng ăn hết một bát.
Như Tiểu Lam nuốt miệng cháo cuối cùng xuống, giây tiếp theo lại lâm vào trạng thái ngủ say.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan không khỏi có chút lo lắng.
Liên tục ba ngày, Như Tiểu Lam đều ở trong giấc ngủ, nếu không phải do Thanh Mặc Nhan lo lắng nàng sẽ bị đói bụng, mạnh mẽ đánh thức bắt nàng ăn vài thứ, thì chắc nàng đã ngủ đến mức không thèm tỉnh lại.
Công việc mỗi ngày của Thanh Mặc Nhan đều rất bận, vụ án của Thuận Thiên Phủ làm cho Hoàng Thượng hết sức giận dữ, hạ lệnh phải điều tra cho bằng được, nhưng mà dịch bệnh trong ngoài thành lại ngày càng trở nên nghiêm trọng, người mắc phải bệnh sẽ từ từ suy nhược, nhưng cơ thể lại không nóng lên, cũng không có trạng thái bệnh nào khác.
Hoàng Thượng phái người của thái y viện tới, nhưng lại không có ai trị được loại quái bệnh này.
Càng ngày càng có nhiều dân chúng thờ phụng thần y, mỗi ngày bên ngoài cửa Thuận Thiên Phủ đều có người quỳ lạy thắp hương, nhìn qua một lượt, Thuận Thiên Phủ như bị biến thành một ngôi miếu, từ phía xa nhìn lại khói thuốc bay lượn lờ.
Càng ngày càng có người hy vọng Thuận Thiên Phủ có thể thả thần y ra, đến ngay cả thời điểm lâm triều, không ít đại thần còn dâng lên tấu chương, hi vọng bình ổn dịch bệnh trước.
Nhưng hoàng đế vẫn không hề dao động.
"Các ngươi cảm thấy nếu không có thần y, thì trẫm cùng với dân chúng chỉ có thể ngồi chờ chết? Nói cho các ngươi biết, trẫm đã mời cao tăng đến đây, bố trí đàn cầu phúc ở trong cung, việc thả thần y ra không ai được phép nhắc lại nữa!"
Năm ngày sau, hoàng đế phái người bố trí đàn cầu phúc ở trong cung, cho mời tất cả cao tăng cùng đệ tử ở trong thành đến.
Dịch bệnh ngừng không lan tràn, nhưng mà dân chúng vẫn chưa được thỏa mãn.
Nếu nói có thể làm cho con người ta khởi tử hồi sinh, thì bọn họ vẫn rất tin tưởng vào vị thần y kia.
Trong lúc nhất thời, lòng người trong thànhg bất ổn, bên ngoài Thuận Thiên Phủ vẫn có nhiều trọng binh canh gác.
Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới bàn giao được hết công việc trong tay đi, để cho tân Phủ doãn Thuận Thiên mới tới nhậm chức tiếp tục điều tra về vụ án.
Hôm nay là ngày cổ độc phát tác, ở trước lúc hoàng hôn Thanh Mặc Nhan đã trở về phủ, nhìn thấy vật nhỏ vẫn còn đang ngủ say ở trên giường, tâm tình hắn mới nhẹ nhàng hơn.
Tuy Như Tiểu Lam ngủ say mấy ngày liên tiếp, nhưng vẫn được thay y phục cùng tắm rửa thường xuyên, chỉ cần Thanh Mặc Nhan hồi phủ thì sẽ ôm nàng đi tắm rửa một phen.
Đem nàng bỏ vào trong nước ấm, Thanh Mặc Nhan một tay giữ lấy đầu nàng, tránh để cho nàng bị chìm vào trong nước.
Như Tiểu Lam ngủ rất ngon, miệng nhỏ mấp máy vài cái, hơi thở mang theo mùi xạ hương nhàn nhạt.
Thanh Mặc Nhan kề sát nhìn vào khuôn mặt nàng, tóc của vật nhỏ hình như lại dài thêm một chút, lúc trước bởi vì quá vướng víu, cho nên nàng đã ầm ĩ đòi cắt đi, vậy mà bây giờ đã lại dài đến mắt cá chân.
Đầu ngón tay vuốt ve mặt nàng, ánh chiều tà ngoài cửa sổ dần dần buông xuống.
Nước trong hồ bốc hơi nóng lên, một mảnh an nhàn.
Thanh Mặc Nhan thở dài nhẹ nhõm, ôm Như Tiểu Lam vào trong lòng, tâm tình mệt mỏi do bôn ba nhiều ngày được trậm dãi thả lỏng ra, hắn ngửa đầu tựa vào trên vách đá, an tâm nhắm hai mắt lại.
Ở lúc hắn không nhìn thấy, thân thể dưới nước của Như Tiểu Lam tỏa ra một loại ánh sáng nhu hòa, từng vòng một giống như những gợn sóng, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Mái tóc đen nhánh giống như mầm cây trưởng thành trong mùa xuân, không ngừng dài ra, dài ra...
Thanh Mặc Nhan khẽ mở mắt ra, trong phút chốc bị sững sờ ở nơi đó.
Trong nước hồ toàn là tóc dài đen nhánh, hình ảnh này thật sự rất quỷ dị, nếu không phải do hắn đã từng trải qua vụ án về con rối kia, thì chỉ sợ hắn đã kêu to ra tiếng từ lâu.
Hắn kéo Như Tiểu Lam từ trong nước lên, lúc tầm mắt dừng ở trên người nàng, hắn không khỏi lại ngây người một lần nữa.
Tứ chi thon dài, khuôn mặt hơi tròn, vẫn mang theo nét trẻ con.
Hô hấp Thanh Mặc Nhan chợt ngưng trệ.
Vật nhỏ thế nhưng lại ở trong lòng hắn, lặng yên không một tiếng động dần dần trưởng thành...
Tuy rằng nhìn vẫn còn rất ngây ngô, nhưng mà biến hóa như vậy lại khiến cho lòng Thanh Mặc Nhan không ngừng rung động.
Hai gò má của nàng bị nước ấm làm cho đỏ bừng, nhưng vẫn ngủ say như cũ.
Thanh Mặc Nhan tốn rất nhiều sức mới làm cho chính mình tỉnh táo lại, hắn liền tìm áo khoác bọc lấy thân thể nàng, sau đó lại đi tìm khăn bông tới lau khô tóc cho nàng.
Cả đêm Thanh Mặc Nhan đều không chợp mắt qua, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa đang ngủ ở trong lòng hắn, hắn chứng kiến từng bước trưởng thành của nàng, thật giống như ông trời đã định trước nàng chỉ có thể thuộc về hắn.
Tâm tình sung sướиɠ đi theo hắn cả một đêm, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Huyền Ngọc để ý tới khóe miệng thế tử thường xuyên mang theo ý cười nhàn nhạt.
Thời điểm Như Tiểu Lam tỉnh lại, mặt trời đã lên cao đến ba sào.
Mặt trời lên đã cao, nàng mới mở mắt ra, duỗi thắt lưng một cách lười biếng.
Ngủ thật thoải mái.
Ngồi dậy, nàng cúi đầu để tìm giày của mình.
Chờ một chút!
Vì sao giày lại biến thành nhỏ như thế này?
Dùng chân kẹp giày thêu nho nhỏ lên, vẻ mặt Như Tiểu Lam mờ mịt.
Nàng cầm lên y phục ở trên ghế.
Không phải a... Đây thật sự là y phục của nàng sao? Tại sao lại mặc không vừa?
Chân trần nhảy xuống giường, không đợi nàng chạy được hai bước, có một vật nặng ở phía sau lưng cũng rơi xuống đất theo nàng.
Quay đầu lại, triệt để ngây người.
Nàng đang thấy được cái gì!
Tóc nàng, quá dài... Kéo cả lên trên mặt đất.
A a a, đây là cái quỷ gì!
Gương đâu, Như Tiểu Lam lao thẳng về phía cái gương.
Trong gương là một nữ hài tử gần mười tuổi, khuôn mặt trẻ con tròn tròn, ánh mắt như ngọc phỉ thúy.
Tại sao lại như vậy, nàng thế nhưng lại trưởng thành nhanh đến thế, hơn nữa khuôn mặt này là thế nào, mặt trẻ con?
Không phải nói yêu quái khi biến thành người đều sẽ có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành sao, vì sao mặt nàng lớn lên lại giống với một nhóc con thế này.
Mỹ nữ không phải cằm đều nhọn sao, khuôn mặt trẻ con tròn tròn như này lại là cái nghiệt gì a...
Nàng không ngừng xoa nắn mặt chính mình, chợt thấy Thanh Mặc Nhan từ ngoài cửa tiến vào, trên cánh tay còn có một kiện váy áo hoàn toàn mới.
Như Tiểu Lam khẩn trương quay người lại, nhìn vào Thanh Mặc Nhan, sợ hãi nói: "Cái kia... Ngươi trước hết nghe ta giải thích, ngươi có khả năng không quen biết ta..."
Thanh Mặc Nhan giơ tay ra cốc vào đầu nàng một cái.
Như Tiểu Lam "ai u" một tiếng che đầu lại.
"Ngươi tưởng ta cũng ngốc giống ngươi?" Thanh Mặc Nhan khinh thường nói, tiện tay đặt y phục lên trên giường: "Dù cho ngươi có biến thành heo thì ta vẫn có thể nhận ra."
"Ta mới không phải heo!" Như Tiểu Lam tức giận nói.
Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, đem chân nàng đặt lên tay rồi đo thử.
Như Tiểu Lam ngứa đến rụt rụt chân, sắc mặt Thanh Mặc Nhan không một chút biến hóa, đi ra ngoài tìm một đôi giày mới cho nàng.
"Ta có thể tự mình mặc quần áo không?" Như Tiểu Lam nhắm mắt lại, nỗ lực đem sự thẹn thùng ở trong lòng đuổi đi.
Dù cho bề ngoài của nàng đã là bộ dáng gần mười tuổi, thì Thanh Mặc Nhan vẫn cứ đối xử với nàng giống như trẻ nhỏ, mặc từng kiện y phục cho nàng.
"Để ta tự làm!" Như Tiểu Lam nóng nảy, trước kia khi còn là trẻ nhỏ, nàng có thể nhẫn, nhưng mà hiện tại khi bị hắn nhìn thấy hết, nàng lại cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
"Thân thể trưởng thành chẳng lẽ lá gan cũng lớn lên theo sao?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Bây giờ lại còn dám phản kháng chủ nhân?"
Như Tiểu Lam cứng đờ tại chỗ.
Quả nhiên... Sủng vật không hề có nhân quyền a!