Như Tiểu Lam ghé vào trên núi giả, rồi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một nữ hài tử khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi cuộn tròn người lại, trốn ở bên cạnh ao khóc.
Khiến nàng cảm thấy kinh hỉ chính là bên hông đối phương có đeo một khối ngọc bội đá ngũ sắc.
"Uy!" Nàng lên tiếng khẽ gọi: "Ngươi có muốn ăn điểm tâm không?"
Nghe được thanh âm của nàng, nữ hài kia liền ngừng khóc thút thít, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Hai tiểu hài tử bốn mắt nhìn nhau.
Như Tiểu Lam hít vào một ngụm khí lạnh.
Thiên a, nữ hài tử đẹp quá...
Tuy rằng trên mặt đối phương còn mang theo nét non nớt của trẻ con, nhưng đôi mắt kia của nàng lại mang theo một loại mị sắc say lòng người.
Cả người Như Tiểu Lam đều bị mê hoặc.
Loại sắc đẹp này, thật sự tồn tại sao?
Tuổi còn nhỏ mà đã tuyệt sắc như thế, nếu đợi đến khi nàng trưởng thành rồi, thì đi đến đâu mới tìm được một mỹ nhân đẹp đến nhường này đây?
Nữ hài tử xa lạ nhìn vào Như Tiểu Lam, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
"Ngươi là ai?"
Thanh âm không ngọt ngào giống như nàng tưởng tượng, mà lại hơi có chút giống với nam hài tử.
Như Tiểu Lam lấy một khối điểm tâm ra đưa qua đó: "Ăn không?"
Nữ hài chớp chớp mắt, nhìn về phía khối điểm tâm, dè dặt cẩn trọng đưa tay ra lấy, nhưng bất quá lại không bỏ vào miệng ăn luôn, mà lại đặt ở trước mũi ngửi ngửi.
"Ngươi yên tâm, không có độc đâu, đây là do Hoàng Thượng vừa ban cho ta, ngươi cứ ăn đi, ở đây ta vẫn còn rất nhiều." Như Tiểu Lam đắc ý giơ đĩa điểm tâm lên cho nàng xem.
Trong ánh mắt đối phương lộ ra tia kinh ngạc: "Ngươi được gặp Hoàng Thượng?"
Như Tiểu Lam đi xuống khỏi núi giả, đến ngồi bên cạnh nữ hài tử kia: "Đúng vậy, ta tiến cung cùng với Thanh Mặc Nhan, Hoàng Thượng xem ra cũng rất tốt, đối xử với người khác rất hòa nhã."
Nữ hài trầm ngâm một lát, rồi lại đột nhiên cúi thấp người cười ra tiếng, tiếng cười nghe ra có chút chua sót.
Như Tiểu Lam liếc mắt nhìn khối đã ngũ sắc ở bên hông nàng ta, càng khiến cho nàng hạ quyết tâm muốn kết giao bằng hữu với đối phương.
"Ngươi tên là gì?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Vu Phong Hoa..." Nữ hài không chút cảm xúc.
Như Tiểu Lam gật gật đầu: "Ta tên là Như Tiểu Lam, nếu như ngươi đã ăn điểm tâm của ta, thì sau này ngươi cũng sẽ là bằng hữu của ta." (Linh: Cái lý do không liên quan:V)
Vu Phong Hoa ngây người, mở to miệng ra cả nửa ngày mới nói được một câu: "Ngươi không nghe rõ sao... Ta là Vu Phong Hoa."
"Ta nghe rõ." Như Tiểu Lam không để ý nói: "Cái tên này có gì đặc biệt sao?"
Vu Phong Hoa cúi đầu nhìn vào kiện váy hoa lệ của bản thân, ẩn ẩn phun ra hai chữ: "Không có."
"Tuổi còn nhỏ đừng cả ngày chỉ biết u buồn như vậy, cao hứng lên." Như Tiểu Lam tùy tiện khoác tay lên bả vai đối phương, loại cảm giác này khiến cho nàng cảm giác như được quay về thời đại học, sống như một nữ hán tử tự tại.
"Ngươi có muốn ăn một khối điểm tâm nữa không?" Như Tiểu Lam đưa cái đĩa về phía nàng.
Lúc này đây, đối phương không có do dự nữa, trực tiếp duỗi tay ra cầm lấy một khối.
Hai đứa trẻ nhỏ trốn ở phía sau núi giả nói chuyện đến vui vẻ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ở phía xa truyền đến nhiều tiếng bước chân dồn dập.
Như Tiểu Lam đột nhiên nhớ tới vừa nãy nàng bảo cung nữ đi lấy nước, đang định đứng lên, thì chợt thấy Phong Hoa thay đổi sắc mặt.
"Đừng nói chuyện, như vậy các nàng sẽ tìm được ta."
Như Tiểu Lam kỳ quái nói: "Sao các nàng lại muốn tìm ngươi?"
Vu Phong Hoa phờ phạc ỉu xìu cúi thấp đầu: "Các nàng bắt ta trở về để luyện đàn."
Như Tiểu Lam đồng tình vỗ vỗ vai nàng, loại sự tình này nàng đã thấy rất nhiều rồi, thời điểm đến trường không ít bạn học đều sẽ phải đăng ký một loại sở trường riêng, luyện đàn các thứ thật sự phiền muốn chết.
Hai người cứ thế trốn ở phía sau cây cối, nghe thấy tiếng bước chân đang dần dần đi xa.
"Khối đá này của ngươi thật xinh đẹp." Như Tiểu Lam vẫn nhịn không được sờ sờ vào khối ngọc bội ở trên hông đối phương.
"Không phải ngươi cũng có một khối sao?" Vu Phong Hoa tò mò nhìn vòng cổ của Như Tiểu Lam: "Khối đá này chắc hẳn là do Đại Lý Tự Thiếu Khanh đưa cho ngươi đi?"
"Làm sao ngươi biết?"
"Đây là đá ngũ sắc, ở cả Hạ quốc này cũng chỉ có mỗi bốn khối..."
Lời của Vu Phong Hoa còn chưa dứt, Như Tiểu Lam bỗng nhiên cảm giác được trên đầu bị một cái bóng đen bao phủ.
"Vật nhỏ."
Nàng ngửa đầu lên, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan đang đứng ở phía trên núi giả, từ trên cao nhìn xuống các nàng.
"Bát điện hạ ở đây!" Sau lưng Thanh Mặc Nhan, có đi theo vài cái cung nữ, các nàng vội vàng chạy đến chỗ Như Tiểu Lam rồi kéo Vu Phong Hoa lên.
"Sao điện hạ lại trốn ở đây, khiến chúng ta tìm thật vất vả."
"Điện hạ mau theo chúng ta trở về đi, bằng không nếu để Hoàng Thượng biết thì nhất định sẽ trách phạt ngươi."
Vu Phong Hoa áy náy nhìn Như Tiểu Lam, yên lặng để cung nữ nắm tay dắt đi.
"Uy!" Như Tiểu Lam nhịn không được hướng về phía bóng lưng của đối phương hô lên một câu: "Lần sau ta sẽ còn được gặp ngươi sao?"
Vu Phong Hoa quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng, rồi đột nhiên cười nhẹ một cái.
Vào khoảnh khắc đó, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trước mắt là phồn hoa rực rỡ, ngơ ngác đứng đó nhìn cho đến khi bóng dáng Vu Phong Hoa khuất khỏi tầm mắt.
Thanh Mặc Nhan nhìn vẻ mặt háo sắc của vật nhỏ vừa cảm thấy tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười.
"Ở trong cung mà cũng dám chạy loạn, ngươi không cần cái đầu này nữa?" Thanh Mặc Nhan cố ý xụ mặt, ý muốn hù dọa nàng.
Như Tiểu Lam không dám đem sự việc liên quan đến đá ngũ sắc ra để kể cho hắn nghe,
chỉ có thể qua loa nói: "Ta chỉ là muốn kết giao bằng hữu với nàng thôi."
"Bằng hữu? Ngươi biết hắn là ai?"
"Nàng nói nàng tên là Vu Phong Hoa."
Thanh Mặc Nhan thở dài, lướt qua phía trái của núi giả, sau đó bế vật nhỏ lên: "Hắn là bát điện hạ."
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt to: "Bát điện hạ? Nàng là công chúa?"
Thanh Mặc Nhan ôm nàng bước về phía ngoài cung, thần sắc trên mặt có chút nghiêm túc: "Hắn không phải công chúa, hắn là con trai của đương kim Hoàng Thượng bát hoàng tử."
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày sau nàng mới nói ra được một câu: "Không có khả năng!"
Người đẹp như vậy... Còn đẹp hơn so với nàng, là một tiểu mỹ nhân đẹp nhất mà nàng đã từng được thấy, nàng làm sao... Làm sao lại là một nam hài tử được?
"Từ năm ba tuổi bát điện hạ đã được nuôi nấng như một nữ hài tử, đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, cũng chính là vận mệnh của hắn."
Như Tiểu Lam trợn tròn hai mắt, dù có như thế nào thì nàng cũng không thể nghĩ ra được, một nam hài tử đẹp đến như thế tại sao lại bị bắt phải mặc váy, còn phải học tập mấy thứ của nữ hài tử nữa.
Nàng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Thanh Mặc Nhan lại không nói thêm về vấn đề này nữa, mang nàng rời khỏi hoàng cung, trở về Hầu phủ.
"Thôn xóm ở ngoài thành kia phải làm sao đây?" Như Tiểu Lam không hiểu về quốc gia đại sự, nhưng mà đối với chuyện này nàng lại vô cùng để bụng.
"Hoàng Thượng đã biết rồi, ngài ấy đã phái Thuận Thiên phủ tiếp nhận vụ này." Thanh Mặc Nhan vừa ở phía sau bình phong thay quần áo, vừa thuận miệng nói chuyện với nàng.
Như Tiểu Lam khẽ nhăn mày: "Bọn họ sẽ tìm được tên thần y kia sao?"
Thần y có thể khởi tử hồi sinh, đến ngay cả nàng còn cảm thấy không thể tưởng tượng được, trên đời này không có khả năng tồn tại loại y thuật này.
Sau bình phong Thanh Mặc Nhan thế nhưng lại không hề trả lời câu hỏi của nàng.
"Thanh Mặc Nhan?" Như Tiểu Lam thử gọi một câu.
Vẫn không có bất kỳ thanh âm nào.
Ánh chiều tà của hoàng hôn cuối cùng cũng được trút hết, trong phòng vẫn chưa được đốt đèn nên, nháy mắt xung quanh đều lâm vào sự tối tăm của chiều hôm.
Như Tiểu Lam nhảy dựng lên, nàng nhảy từ trên giường xuống, chân không chạy đến chỗ bình phong.
Sau bình phong, một tay Thanh Mặc Nhan đang nắm lấy cạnh bình phong, hắn nửa quỳ trên mặt đất, hai mắt sung huyết, gân xanh trên gáy nổi mạnh lên.
Như Tiểu Lam bổ nhào qua gắt gao ôm lấy cổ hắn.
Thanh Mặc Nhan quỳ ở nơi đó đến nửa ngày cũng không đứng dậy được, trong không gian nhỏ hẹp hoàn toàn là tiếng hít thở dồn dập của hắn.
Hôm nay, là ngày mà cổ độc của hắn phát tác, vốn định thay xong y phục là vừa đúng lúc, không nghĩ tới vẫn bị chậm một bước...
Bất quá, có vật nhỏ ở bên người cảm giác thật là tốt.
Vị xạ hương nhàn nhạt không ngừng từ nàn da nàng thấm ra, thân thể nàng như là một cục bông, tựa như bị cái gì đó hấp dẫn đến, khiến cho tay hắn vô pháp rời khỏi người nàng.
"Vật nhỏ, nhanh lớn lên đi!" Thanh Mặc Nhan thì thào nói nhỏ ở bên tai nàng.
Nếu nàng không mau lớn nhanh một chút, hắn cảm thấy bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ phát điên mất.