Trong thành, Bạch Ngọc lâu.
Nhị thiếu gia hầu phủ nhẹ nhàng đặt l*иg sắt lên trên bàn, trong l*иg sắt có một con chồn trắng, khi hắn bỏ cái l*иg xuống thì con chồn ở bên trong bỗng di chuyển không ngừng, nhìn như là có chút nôn nóng.
"Bạch công tử." Nhị thiếu gia lúng túng nói: "Ta không bắt được con mèo hương kia... Cũng không biết nó đã chạy đi đâu, hạ nhân trong phủ đều cuống cả lên đi tìm, nhưng mà vẫn không thấy được dù chỉ là bóng dáng của nó."
Ngồi phía đối diện là một vị quý công tử mặc trên người cẩm y màu trắng, trong tay hắn cầm một cây quạt xếp, trên đầu không hề mang ngọc quan, mà chỉ dùng một sợi dây màu trắng thuần để cột tóc lại, nhìn qua tiêu sái cực kỳ.
"Không bắt được?" Quý công tử phe phẩy quạt xếp, duỗi tay trêu đùa chồn trắng trong l*иg sắt.
Chồn trắng an tĩnh lại, tầm mắt nhìn theo ngón tay của hắn.
"Đã khiến bạch công tử phải thất vọng." Nhị thiếu gia bất an nói.
Quý công tử cười khẽ: "Nhị thiếu gia đã quá lời rồi, việc này không thành ta cũng không bị tổn thất gì, chỉ là đáng tiếc cho nhị thiếu gia... Mất đi cơ hội được bước chân vào chốn quan trường."
Nhị thiếu gia bất an đứng ngồi không yên: "Chẳng lẽ cứ phải là mèo hương sao?"
Quý công tử dừng tay gõ nhẹ quạt xếp: "Tin tức ta có được là như thế, có quan viên trong triều gia giá cao muốn sở hữu một con mèo hương, chỉ cần nhị thiếu gia ngài đạt được yêu cầu của khách nhân, thì đến lúc đó muốn một cái chức quan cũng quá đơn giản với hắn đi, theo ta được biết, đối phương đã là quan nhị phẩm rồi a."
Ngũ quan nhị thiếu gia nhăn lại một chỗ, đến ngay cả nằm mơ hắn cũng muốn có được một chức quan cho bản thân, mà chức quan phụ thân cho hắn làm lại không có chút danh tiếng nào, đến ngay cả một quan viên thất phẩm cũng dám không xem hắn ra gì.
"Có biện pháp khác hay không?" Nhị thiếu gia cầu xin nói, nếu phụ thân đã không thể giúp hắn, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tự tìm kiếm cơ hội mà thôi.
Quý công tử suy nghĩ một lát: "Kỳ thật ngươi có thể trở về cầu xin huynh trưởng của ngươi."
Nhị thiếu gia cúi thấp đầu, đối phương lại tiếp tục nói: "Huynh trưởng của ngươi tốt xấu gì cũng là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, tìm một chức quan ở Đại Lý Tự cho ngươi không phải là chuyện rất dễ dàng sao?"
"Ta đã hỏi qua đại ca, nhưng mà hắn không đồng ý cho ta làm việc ở Đại Lý Tự." Nhị thiếu gia chua xót nói.
"Vì sao?" Quý công tử lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Hắn nói công việc ở đó không thích hợp với ta."
"Ha hả a..." Quý công tử mở quạt xếp ra cười rộ lên: "Hắn là sợ ngươi sẽ chiếm đi hết nổi bật của hắn đi, thôi, ngươi cứ đi về trước, nếu mà có cơ hội khác ta sẽ thông tri cho ngươi sau."
Cửa phòng mở ra, một tên người hầu cung kính nói: "Khách nhân thỉnh đi."
Nhị thiếu gia biết đây là đối phương đang muốn đuổi khách, vì vậy hắn chỉ có thể kiên trì đứng lên, đang định đi ra khỏi cửa thì hắn bỗng dừng bước chân lại rồi xoay người nói với vị công tử kia: "Việc này nếu truyền đến tai đại ca, thì nhất định hắn sẽ nghi ngờ ta..."
Quý công tử phe phẩy cây quạt: "Nhị thiếu gia cứ yên tâm đi, Bạch mỗ là người làm ăn, tự nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Lúc này nhị thiếu gia mới yên lòng, chắp tay nói lời từ biệt với đối phương.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, từ sau bình phong đột nhiên có một người đi ra.
Chồn trắng trong l*иg sắt nhìn thấy người nọ thì lập tức trở lên hiếu động.
Quý công tử mở cửa l*иg ra, chồn trắng liền vèo một cái nhảy ra ngoài, rồi lập tức nhảy lên trên vai người nọ, thân mật mà cọ cọ.
"Không nghĩ tới nhị thiếu gia hầu phủ lại vô dụng đến thế." Quý công tử thở dài nói.
"Con mèo hương kia rất giảo hoạt, mấy lần trước cũng đều để nó chạy mất." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chồn trắng, nam tử ho khan nhẹ vài tiếng.
Quý công tử duỗi tay rót ly trà, thấp giọng nói: "Thái tử thỉnh."
Thái tử chỉ dùng môi chạm nhẹ vào nước trà, căn bản là không hề uống vào, ho khan thêm vài tiếng rồi hắn lại mở miệng nói: "An chí thỏa đáng cho con rối kia chưa?"
"Thái tử cứ việc yên tâm, tại hạ đã bố trí cho hắn sống trong một thôn trang ở ngoài thành, dù cho Thuận Thiên Phủ có lật tung cả toàn thành lên cũng sẽ không tìm được người."
Thái tử mỉm cười thản nhiên, động tác tao nhã tiếp tục vuốt ve cổ chồn trắng: "Cho hắn yên tĩnh một chút, đợi Hoàng Thượng xem xong tấu chương mà Đại Lý Tự mang đến rồi nói sau."
"Như mong muốn của ngài." Quý công tử phe phẩy quạt xếp, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, chiếu vào mặt trên của cây quạt xếp, trên quạt có viết bốn chữ to màu vàng rực rỡ lấp lánh: Trăm Tài công tử.
Trước Bạch Ngọc lâu.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam xuống ngựa ở bên ngoài lâu.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn ba chữ to lóng lánh "Bạch Ngọc lâu" ở trên, ngửi thấy được mùi hương bay ra từ trong lâu, khiến cho nước miếng của nàng sắp chảy hết cả ra ngoài.
Nghe Thanh Mặc Nhan nói đây là tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành, đồ ăn bên trong nhất định là không tầm thường.
Thanh Mặc Nhan giao ngựa lại cho Huyền Ngọc, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Nước miếng của ngươi."
Như Tiểu Lam cuống quít dùng tay lau đi, lại không thấy có gì cả.
Kẻ lừa đảo!
Trong mắt hắn mang theo mỉm cười, nắm lấy tay nhỏ bé của nàng dắt đi vào bên trong.
Vừa vào cửa đã có tiểu nhị ra tiếp đón, nhìn một cái đã nhận ra đây là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, vì vậy hắn liền ân cần tiếp đãi.
"Hôm nay Thiếu Khanh đại nhân muốn ăn cái gì?"
Thanh Mặc Nhan không trả lời, ánh mắt dừng ở lầu bên kia cầu thang.
Như Tiểu Lam tha thiết chờ hắn mở miệng gọi món ăn, nhưng bỗng cảm thấy không khí có chút khác thường, nàng ngẩng đầu lên, lại thấy Thanh Mặc Nhan đang thất thần nhìn về một chỗ.
Nhị thiếu gia hầu phủ vừa vặn đi từ trên cầu thang xuống, ngay lập tức chạm phải mặt Thanh Mặc Nhan.
"Đại... Đại ca?" Nhị thiếu gia liền hoảng sợ, cuống quít đứng vững thân hình, vội vàng hành lễ.
"Ngươi đến đây làm gì?" Thanh âm của Thanh Mặc Nhan có chút lạnh.
"Có ước hẹn với bằng hữu..." Nhị thiếu gia ăn nói lắp ba lắp bắp.
Chân mày Thanh Mặc Nhan cau lại: "Sao lại trở về sớm vậy?"
"Bất quá chỉ là trò chuyện cùng vài bằng hữu, cũng không có uống rượu." Lúc này nhị thiếu gia đã tỉnh táo hơn, thong dong mà ứng đối.
"Một khi đã như vậy, thì đi cùng ta đi." Thanh Mặc Nhan thuận miệng nói.
"Dạ." Nhị thiếu gia lên tiếng trả lời.
Như Tiểu Lam chú ý tới, tên thiếu niên này ở trước mặt Thanh Mặc Nhan rất cung kính hiếu lễ, tuy rằng vẫn còn mang theo một chút câu lệ, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Nàng đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, thì chợt thấy có người kéo lấy cánh tay của nàng.
"Nhìn cái gì, không phải ngươi đang muốn đi ăn sao, trên mặt hắn cũng đâu có đồ ăn." Thanh Mặc Nhan không vui nói.
Lúc này Như Tiểu Lam mới thu hồi ánh mắt lại, xoay đầu nhỏ nhìn khắp bốn phía.
Có mấy tên tiểu nhị đang bưng đồ ăn đi tới đi lui trước mặt bọn họ, mùi đồ ăn khiến nàng không khỏi phải ghé mắt.
"Đó là cái gì?" Như Tiểu Lam chỉ tay về phía một tiểu nhị đang bê đồ ăn.
"Đó là tôm hồng." Không đợi Thanh Mặc Nhan kịp trả lời, thì tiểu nhị tiếp đón bọn họ đã mở miệng nói: "Thiếu Khanh đại nhân đến thật đúng lúc, đây là thời điểm tôm hồng màu mỡ nhất a."
Như Tiểu Lam nhìn thấy tiểu nhị bê một mâm tôm sống lên bỏ vào trong một bồn lưu li, tức thì con tôm nhảy bắn lên không ngừng, trong bồn liền tản ra mùi hương của rượu.
"Tôm say rượu (*) chính là món ngon nhất ở chỗ chúng ta, Thiếu Khanh đại nhân có muốn nếm thử hay không?" Tiểu nhị cười tươi hết sức hỏi thử.
(*) Tôm say rượu hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc. Tôm được nhúng vào rượu cho tái và ăn sống để giữ nguyên vị ngọt. Để ăn sống, người ta chọn những con tôm thật mẩy song kích cỡ khá nhỏ.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt một cái nhìn vào hài tử đang thèm đến mức rớt cả tròng mắt ra ngoài: "Không cần món đó, trực tiếp nấu chín rồi mang lên đây."
Tiểu nhị ngẩn người, nhưng rất nhanh liền cười lên trả lời: "Dạ vâng, một phần tôm hồng nấu chín."
Thanh Mặc Nhan lại lần lượt gọi thêm năm loại món ăn, sau đó dẫn theo Như Tiểu Lam bước lên trên lầu, đi vào trong một nhã gian ở trên đó.
Nhị thiếu gia đi vào cửa sau cùng, đứng ở nơi đó sững sờ nhìn vào Như Tiểu Lam.
"Đại ca, đứa nhỏ này là..."
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam vào trong lòng, rồi để nàng ngồi lên trên đùi chính mình: "Đứa nhỏ này về sau sẽ sống ở hầu phủ, ta sẽ an bài cho nàng ở trong viện của ta."
Nhị thiếu gia kinh ngạc không khép được miệng: "Đại ca, chẳng lẽ nàng là con gái riêng của ngươi?"
Như Tiểu Lam đang uống nước trà mà tiểu nhị đưa lên, nghe xong lời này thì liền "phốc" một tiếng phun hết tất cả nước trà ra ngoài.