Như Tiểu Lam được thái giám đưa về Thiên điện.
Thanh Mặc Nhan đang ngồi chơi cờ cùng với Hoàng đế, khi nhìn thấy nàng tiến vào, ánh mắt hơi lóe, từ trên xuống dưới tinh tế đánh giá nàng, hình như có chút không yên tâm.
Hoàng đế nửa thật nửa đùa nói: "Có người của trẫm đi theo nhìn chằm chằm, sao có thể để nha đầu kia chịu thiệt được."
Thanh Mặc Nhan vẻ mặt nghiêm túc: "Vi thần lo lắng nàng không hiểu quy củ, sợ đắc tội với quý nhân."
Khóe miệng Hoàng đế kéo ra một tia khinh thường: "Quý nhân? Ở trong cung này, ai là quý nhân chỉ trẫm mới có quyền định đoạt."
Ý ngoài lời, Hoàng đế đối với Như Tiểu Lam ít nhiều có bảo vệ, Thanh Mặc Nhan cúi đầu cảm tạ.
Hoàng đế sai người chuẩn bị một gian phòng thanh tịnh, mang theo Như Tiểu Lam đi vào trước, hắn để lại cho Thanh Mặc Nhan nửa bàn cờ.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới thế cờ Hoàng đế càng lúc càng loạn, sau một lúc, đến ngay cả Hoàng đế cũng không nhận ra được bản thân đã cầm nhầm quân cờ của Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan không lên tiếng, bản thân Hoàng đế cư nhiên cũng không có phát hiện ra, cung nhân hầu hạ bên cạnh lại càng không dám lắm miệng, cho nên nửa bàn cờ đánh xuống, có thể nói là loạn thành một đoàn.
Thanh Mặc Nhan không nói một lời, yên lặng nhìn Hoàng đế bước vào phòng.
Thời điểm Như Tiểu Lam chuẩn bị sử dụng linh môi thuật, Hoàng đế liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lúc này đây đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng không được phép tiến vào.
Cửa phòng đóng lại, Thanh Mặc Nhan lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, tất cả thái giám cùng cung nữ xung quanh đều giống như tượng gỗ, đến ngay cả tiếng thở mạnh cũng không có.
Ánh nắng biến mất phía dưới đường chân trời, Thiên điện bị màn đêm bao phủ.
Thanh Mặc Nhan cảm thấy, lần này Như Tiểu Lam thi thuật thời gian còn lâu hơn cả lần trước.
Không biết vấn đề ở nàng, hay là Hoàng đế...
Trong lòng Thanh Mặc Nhan có chút không yên.
Hắn từ trước đến nay đã quen với việc nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay, chỉ có lúc này đây, hắn không nắm chắc.
Hoàng đế không phải người hồ đồ, thời điểm bọn họ thăm dò Hoàng đế, nào biết đối phương cũng có suy nghĩ tương tự, có lẽ Hoàng đế cũng đang thăm dò bọn họ.
Mặc kệ kết quả lần này ra sao, Thanh Mặc Nhan biết hắn không thể thừa nhận thân phận của chính mình.
Dù cho hắn thật sự là nhi tử của Hoàng đế, cũng tuyệt đối không được thừa nhận.
Chỉ cần Hoàng đế không mở miệng, hắn liền danh bất chính, ngôn bất thuận, lại nói chỉ cần đề cập đến thân phận Hoàng tử, sẽ khiến người ta nghĩ đến việc tranh giành ngôi vị, đặc biệt là thân phận đặc thù của hắn, từng được thánh sủng của Hoàng đế.
Nếu thân phận của hắn chỉ là cô thần bình thường, vậy thì không có gì để nói, nhưng nếu đổi thành Hoàng tử, kia liền phiền toái lớn, triều đình tất sẽ đại loạn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng vang lên, có người đẩy cửa phòng bước ra.
Thanh Mặc Nhan tiến lên vài bước, chỉ thấy Như Tiểu Lam khuôn mặt trắng bệch đi ra, tầm mắt chạm nhau với hắn, lộ ra mỉm cười xán lạn.
Thấy nàng cười, hắn biết việc này đã thành.
Nhưng mà nàng cười quá mức tái nhợt, trong lòng Thanh Mặc Nhan không hiểu sao đau một chút.
Kéo tay nàng qua, chạm vào chỉ thấy xúc cảm lạnh như băng, nhìn kỹ đôi môi nàng đều là màu xanh trắng, không có một chút huyết sắc.
"Ta không sao... chỉ là hơi mệt thôi." Như Tiểu Lam nhỏ giọng an ủi hắn: "Nhưng mà đầu lại rất choáng váng."
Thanh Mặc Nhan ôm nàng vào trong lòng ngực, hướng cửa căn phòng nói: "Hoàng thượng, vi thần mang Tiểu Lam về trước."
Cửa phòng nửa mở, Hoàng đế cũng không có đi ra, người bên ngoài cũng không dám đi vào.
Qua một lúc lâu, trong phòng mới truyền đến thanh âm của Hoàng đế, nghe qua giống như đã hao hết sức lực.
"Các ngươi về trước đi, lần sau lại đến mang vòng ngọc của mẫu thân ngươi về."
Thanh Mặc Nhan làm động tác thi lễ về phía cửa, đỡ Như Tiểu Lam ra khỏi điện.
Vừa đến cửa điện, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng, Thanh Mặc Nhan thế nhưng trực tiếp chặn ngang bế nàng lên, dọa nàng suýt nữa kêu ra tiếng.
"Thanh Mặc Nhan... đây là ở trong cung..."
Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Không nghĩ tới nàng cũng biết loại quy củ này."
Như Tiểu Lam le lưỡi.
"Nàng không cần lo lắng, ta đã sớm nói qua với Hoàng thượng, xe ngựa đã chờ sẵn ở trước ba đạo cửa cung, bây giờ liền mang nàng trở về."
Thanh Mặc Nhan một đường ôm nàng đi qua ba đạo cửa cung, quả nhiên không gặp phải bất kỳ phiền toái nào.
Lên xe ngựa, Như Tiểu Lam thoải mái thả lỏng thân thể, gối trên đùi Thanh Mặc Nhan.
"Hoàng thượng nói như thế nào?" Thanh Mặc Nhan thấp giọng hỏi.
Thời điểm Như Tiểu Lam triệu tàn hồn Lục thị, chỉ có nàng cùng Hoàng đế ở trong phòng.
"Thanh Mặc Nhan." Như Tiểu Lam nằm ở nơi đó, nghiêm túc nhìn hắn: "Chàng là con hắn."
Thanh Mặc Nhan đóng đôi mắt thật mạnh, hô hấp chợt tăng lên.
Qua một lúc lâu hắn mới khôi phục được bình tĩnh, một lần nữa hỏi nàng: "Hoàng thượng không nói cái gì?"
Như Tiểu Lam lắc đầu: "Chính bởi vì hắn không nói cái gì, cho nên ta mới biết được chàng tuyệt đối là con hắn, ta cảm thấy... hắn khả năng không muốn nhận chàng..." Thời điểm nói ra lời này, nàng có chút do dự, sợ sẽ làm tổn thương đến hắn.
Thanh Mặc Nhan một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không nhận càng tốt, nàng thật sự cho rằng ta muốn lấy thân phận Hoàng tử?"
Như Tiểu Lam nhếch miệng lộ ra mỉm cười: "Thanh Mặc Nhan, mặc kệ chàng là ai, ta đều sẽ đi theo chàng."
"Cái đó là đương nhiên, cẩu không chê chủ nghèo, nếu nàng dám ghét bỏ thân phận chủ nhân của mình, ta tất nhiên cũng sẽ không tha cho nàng." Thanh Mặc Nhan nắn bóp gương mặt nàng.
Như Tiểu Lam lập tức liền xù lông.
Chàng mới là cẩu! Cả nhà chàng đều là cẩu...
a, không đúng, nàng giống như đang mắng cả chính mình.
Thanh Mặc Nhan nhìn bộ dáng xù lông của nàng cười ha ha.
Chỉ cần có nàng ở đây, hắn sẽ không cảm thấy khổ sở, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Quản hắn là nhi tử của ai, đều không phải chuyện quan trọng, nếu có thể giải trừ cổ độc, cùng nàng sinh mấy hài tử...
Nghĩ đến cái này, đáy mắt Thanh Mặc Nhan toàn là ý cười.
Ngày ngày trôi qua càng thêm tư vị.
Trở về Thanh Hầu phủ, Như Tiểu Lam đem chuyện Vu Phong Hoa nói với nàng nói cho Thanh Mặc Nhan nghe.
"Ta còn thiếu khối đá ngũ sắc cuối cùng." Nàng đùa nghịch hai khối đá ngũ sắc trên vòng cổ: "Tính cả khối đá trong tay chàng, tổng cộng là bốn khối, ta nhất định phải thu thập đủ."
"Thu thập đủ, sau đó thì sao?" Thanh Mặc Nhan ẩn giấu tia sáng sắc bén nơi đáy mắt.
"Sau đó... chờ thu thập đủ rồi mới tính a." Nàng chột dạ nói: "Ta bị đá ngũ sắc đưa đến thế giới này, nếu Thái tử biết chuyện này, có lẽ sẽ lợi dụng nó để bắt ta cũng không chừng..."
Thanh Mặc Nhan hơi hơi nhíu mày.
Nàng nói không sai, tính tình nàng từ trước đến nay thẳng thắn, lại còn thiếu kiên nhẫn, có khi dù biết đối phương bố trí cạm bẫy vẫn sẽ lao đầu vào.
Cùng với để nàng tự mình đi mạo hiểm, không bằng bảo nàng giao việc này cho hắn còn hơn.
"Bát điện hạ nói, nữ tử được Thái tử cầu hôn kia tên là gì?"
"Tĩnh Di." Như Tiểu Lam nhớ lại nói: "Nhưng ta không biết nàng là tiểu thư nhà ai."
"Ta sẽ đi điều tra việc này, nàng không được hành động thiếu suy nghĩ." Thanh Mặc Nhan dặn dò nàng.
Như Tiểu Lam gật đầu liên tục.
Chỉ cần Thanh Mặc Nhan ra tay, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ hoàn thành chuyện này.
Mấy ngày liên tiếp, Hoàng đế cư nhiên đều không đem vòng ngọc của Lục thị trả lại cho bọn hắn, Thanh Mặc Nhan cũng không có chủ động tiến cung nói muốn lấy lại về.
Chuyện Như Tiểu Lam triệu tàn hồn Lục thị, thật giống như căn bản chưa từng xảy ra qua.
Hoàng đế cùng Thanh Mặc Nhan giống như đạt tới mức độ ăn ý, ai cũng chưa từng đề cập tới.
Lại qua hai ngày, Thanh Mặc Nhan đã điều tra rõ việc Thái tử cầu hôn.
"Tĩnh Di... Phụ thân nàng là Đô ngự sử, chức vụ giám sát triều đình, vạch tội các quan viên phạm phép." Thanh Mặc Nhan trở lại trong phủ, đem việc này tinh tế nói cho Như Tiểu Lam nghe.