Con rối đứng đầu không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan sẽ nói ra một câu như vậy.
"Bộ dạng này của Thiếu khanh đại nhân ngược lại thật đúng là rất có khí thế." Con rối đứng đầu cười khanh khách, duỗi tay nhắm ngay ngực Thanh Mặc Nhan đánh một chưởng.
Thanh Mặc Nhan khom người lại, ho kịch liệt, cũng phun ra chất lỏng màu đỏ.
"Ta chán ghét con mồi lắm miệng." Con rối đứng đầu đắc ý nói, đồng thời chỉ bạc trên tay Thanh Mặc Nhan bởi vì hắn chuyển động mà dần dần co nhỏ lại cắt trúng cánh tay hắn: "Nếu ngươi tiếp tục động, cánh tay hẳn là sẽ bị phế đi."
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lên, phun một ngụm về phía con rối đứng đầu.
Mặt nạ gỗ bị máu dính vào.
Thân thể con rối đứng đầu cứng lại rồi.
Thanh Mặc Nhan gợi lên khóe miệng: "Muốn thử nữa hay không?"
Thân thể con rối đứng đầu run run. Đột nhiên vung mạnh tay lên, thu lại chỉ bạc trói buộc trên tay Thanh Mặc Nhan về.
Trong lòng Như Tiểu Lam căng thẳng.
Cơ hội tốt!
Chỉ cần không còn chỉ bạc uy hϊếp, Thanh Mặc Nhan sẽ có cơ hội chạy đi.
Nhưng mà không đợi Thanh Mặc Nhan có cơ hội kịp hành động, con rối đứng đầu đã ra tay một lần nữa, một chưởng đánh trúng bụng Thanh Mặc Nhan, đánh hắn quăng ngã về phía sau.
"Chít chít!" Như Tiểu Lam kêu lên chạy tới, gấp đến độ xoay quanh Thanh Mặc Nhan, nàng muốn nâng hắn dậy, nhưng mà nàng không có tay. Nàng muốn giúp hắn, nhưng lại không có cách nào kết ấn.
"Trái tim tràn ngập cổ độc, có nó, ta có thể chế tạo ra rối gỗ cường đại hơn cả Ngàn Thương." Con rối đứng đầu chậm rãi bước lại gần.
"Chít chít!" Như Tiểu Lam xù lông.
Ngươi dám qua đây ta sẽ không khách khí!
Bốn chân dựng thẳng, lông tóc trên người dựng đứng lên, tựa như con thú nhỏ nổi điên.
Nhưng mà hành động bảo hộ ở trước người Thanh Mặc Nhan này của nàng không tạo nên được chút uy hϊếp nào với đối phương.
Ai sẽ đi sợ một con mèo đây?
Dù cho có hung dữ, nàng cũng chỉ là một con mèo, không đáng nhắc tới.
Con rối đứng đầu vung tay lên, tựa hồ chuẩn bị đối phó nàng trước.
Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới, tay hắn cũng được tạo thành từ linh kiện bằng gỗ.
Chẳng lẽ thân thể này cũng chỉ là thế thân?
Đầu óc Như Tiểu Lam xoay chuyển nhanh chóng, đã là thế thân, như vậy hắn sẽ không có khả năng phát huy hết toàn bộ lực lượng của chân thân, hơn nữa nếu đã là rối gỗ thế thân mà nói, trong thân thể hắn chắc chắn sẽ có tụ hồn đan.
Mặc kệ rối gỗ lợi hại đến đâu, chỉ cần không có tụ hồn đan, như vậy thân thể hắn cũng chỉ là khối gỗ bỏ đi.
Nghiến răng nhỏ, ánh mắt Như Tiểu Lam vụt sáng.
Vấn đề hiện tại là, nàng phải làm thế nào mới có thể bức được tụ hồn đan trong thân thể đối phương ra.
"Không muốn chết liền cút xa ra cho ta, lát nữa sẽ đến thu thập ngươi."
Nháy mắt khi Như Tiểu Lam do dự, phía sau truyền đến thanh âm suy yếu của Thanh Mặc Nhan: "Tránh đi, đừng vướng bận."
Nàng ủy khuất lắc lắc đuôi.
Giờ phút này, nàng một chút cũng không giúp được sao?
Nàng không cam lòng.
Con rối đứng đầu cúi người, ngồi xổm ở bên người Thanh Mặc Nhan.
"Xương cốt gãy rồi sao? Xem ra là không thể động đậy đi." Con rối đứng đầu thản nhiên nói, đồng thời duỗi tay chế trụ cằm Thanh Mặc Nhan, bức hắn phải ngẩng đầu lên: "Trước khi ta lấy được trái tim của ngươi, ngươi cũng không nên chết đi như thế, bằng không ta sẽ bị tổn thất."
Con rối đứng đầu giơ tay còn lại lên, tay gỗ đột nhiên lui vào trong tay áo, một thanh chủy thủ sắc bén bắn ra.
"Quá đáng tiếc, ta còn chưa kịp bố trí pháp trận, ngươi không thể cùng ta hưởng thụ biết bao nhiêu lạc thú." Mũi nhọn chủy thủ xẹt qua ngực Thanh Mặc Nhan.
"Khi ta cắt ngực ngươi, ngươi sẽ được nhìn thấy cổ trùng hành hạ ngươi bao nhiêu năm qua chạy ra, chẳng lẽ ngươi không muốn tận mắt nhìn xem nó có bộ dáng như thế nào sao?"
Cổ trùng?
Như Tiểu Lam đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Cổ vương đã không còn ở chỗ trái tim Thanh Mặc Nhan nữa.
Bởi vì con rối đứng đầu đang nói chuyện với Thanh Mặc Nhan, căn bản không để ý đến sự tồn tại của nàng, cho nên nàng lặng lẽ chuyển hướng đến phía sau Thanh Mặc Nhan.
Quả nhiên đúng như nàng đã đoán, tay để sau lưng của Thanh Mặc Nhan đang lặng lẽ xé đi băng vải quấn ở trên tay trái hắn.
Thứ được cất giấu dưới băng vải, chính là Cổ vương.
Con rối đứng đầu dùng mũi nhọn chủy thủ khắc một loại chú thức lên ngực Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam chú ý tới băng vải trên cánh tay trái Thanh Mặc Nhan đang kịch liệt rung động. Tựa như có vật sống nào đó muốn thoát khỏi trói buộc lao ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan vẫn đang nỗ lực xé rách băng vải.
Bởi vì buộc quá chặt, sức lực của hắn lại gần như không còn, cho nên nhất thời khó có thể cởi bỏ.
Như Tiểu Lam không chút do dự đến gần, nhân lúc con rối đứng đầu không để ý, dùng hàm răng ra sức cắn xé băng vải kia.
Con rối đứng đầu lúc này đã vẽ xong chú thức, thu hồi chủy thủ lui về phía sau một bước, giống như đang thưởng thức kiệt tác của hắn.
"Thiếu khanh đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi, tin tưởng ngươi cũng rất mong chờ đi." Con rối đứng đầu phát động chú thức.
Vết máu khắc trên ngực Thanh Mặc Nhan biến đổi thành đồ án chú thức.
Ở thời khắc mấu chốt, Như Tiểu Lam cuối cùng cũng cắn đứt được băng vải trên cánh tay trái Thanh Mặc Nhan. Cổ vương ở dưới làn da đang kịch liệt mấp máy.
Như Tiểu Lam bị dọa thối lui về phía sau.
Con rối đứng đầu đứng ở nơi đó, đợi một lúc, "Di" lên một tiếng.
Phần ngực Thanh Mặc Nhan vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Trừ bỏ chú thức đang sáng lên, cũng không có biến hóa gì khác.
"Tại sao lại như vậy..." Hắn cúi người xuống, chuẩn bị xem xét chú thức hắn đã khắc một lần nữa.
Đúng lúc này. Hắn cảm giác được có thứ gì đó đang bò lên chân hắn.
Cúi đầu, chỉ thấy có một con bò cạp hình thù kỳ quái bò lên trên chân hắn, vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn phất ống tay áo, phất con bò cạp kia ra.
Nhưng mà đối phương lại mượn động tác phất tay áo của hắn, ngược lại dùng đuôi châm ôm lấy cổ tay hắn, xoay người vươn lên, trực tiếp dừng ở trên cánh tay hắn.
"Đây là thứ gì?" Con rối đứng đầu duỗi tay muốn bắt lấy con bò cạp.
Đuôi châm giơ lên, động tác của bò cạp thế nhưng so với hắn còn nhanh hơn, trực tiếp đâm châm vào cánh tay hắn.
Vết máu nhàn nhạt chảy ra ngoài.
"Di?" Con rối đứng đầu sững sờ ở nơi đó.
Hắn nhìn chằm chằm con bò cạp trên cánh tay kia, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.
Vật nhỏ này thế nhưng lại có thể làm bị thương đến hắn!
Như Tiểu Lam cũng nhìn đến ngây người.
Thật không hổ danh là Cổ vương, quả nhiên lợi hại... Nhưng mà, nó cũng quá nhỏ, còn không lớn bằng một bàn tay, như thế nào mới có thể chiến thắng đối thủ a.
Như Tiểu Lam nhìn chằm chằm con bò cạp kia, chợt thấy thắt lưng ấm áp. Thanh Mặc Nhan ôm lấy nàng, gian nan lui về phía sau.
"Chít chít!" Chàng vẫn ổn đi?
Như Tiểu Lam vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ mặt hắn.
"... Cảm giác thật không tốt." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm nói.
Không nghĩ tới hắn có thể nghe hiểu thú ngữ của nàng?
"Khống chế Cổ vương... Chẳng lẽ chính là loại cảm giác này?" Hắn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm về phía con rối đứng đầu. Ánh mắt lộ ra huyết sắc, tựa như có vô số tia chớp thoáng động qua.
Như Tiểu Lam kinh ngạc không biết phải làm sao.
Hắn đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không thầy dạy cũng hiểu, biết được cách khống chế Cổ vương?
Quay đầu nhìn con rối đứng đầu ở đối diện. Như Tiểu Lam liền hoảng sợ.
Vừa rồi chỉ là con bò cạp không lớn bằng lòng bàn tay, này chưa đến một lúc đã trở nên giống như đầu trâu nhỏ.
Nàng há miệng nửa ngày không khép lại được.
Này... Này không phải sự thật đi?
Giơ móng vuốt lên, hung hăng đánh vào trán mình một cái.
Đau, đây thật sự không phải là đang nằm mơ.