Edit: hanna
"Hoạt huyết thông máu hả? Phương pháp hoạt huyết thông máu này là làm thế nào?" Đúng là Trương Nhị Hồng đã đau thắt lưng nhiều năm. Mỗi ngày ông đều phải dậy sớm làm nhiều việc, có lúc làm một cái là hết hơn nửa ngày, duy trì một tư thế đứng trong thời gian dài, phần phía sau thắt lưng vừa cứng vừa đau. Hồi còn trẻ thì không sao, qua ba mươi tuổi một cái thì càng ngày càng nghiêm trọng, thắt lưng sưng đau, bất luận đổi thành tư thế nào cũng đau như nhau. Lúc thẳng người cũng đau mà khom người cũng đau, như thể là có một thứ gì đó rất nặng đè ở trên, hết sức khó chịu.
Tuy rằng thắt lưng đau dữ dội nhưng loại đau này cũng trong phạm vi có thể tiếp nhận được, không trở ngại thân thể hoạt động bình thường, nhiều nhất lúc đau đớn thì đấm lưng mấy cái. Nếu có thể giảm bớt cơn đau vậy thì không gì tốt hơn.
Bùi Sơ tháo ống sáo bên hông ra, lại hành nghề cũ, bảo Trương Nhị Hồng nằm sấp trên đệm, tay hắn xoay ống sáo một vòng xong thì bắt đầu điều động hỗn nguyên nội kình trong cơ thể. Nội lực của hắn vừa có thể chuyển âm vừa có thể chuyển dương, Tuyết Phượng Băng Vương sáo trong tay cũng đồng dạng khi thì lạnh lẽo thấu xương, khi thì nóng rực như lửa. Bùi Sơ sử dụng bí pháp huy động đặc tính của sáo băng, đuôi sáo tuần tự dọc theo kinh mạch nơi phần lưng đối phương mà đánh lên. Mỗi lần hạ xuống đều đánh vào nơi mấu chốt nhất, mang theo một luồng nhiệt ý thiêu đốt.
Trương Nhị Hồng nằm nhoài một chỗ, lúc bắt đầu còn không hiểu ra sao, cho là đối phương muốn châm cứu cho mình, song lại cảm giác được có một vật không quá nặng đánh vào eo lưng ông. Không tính là đau nhưng mà mang đến một cảm giác kỳ dị. Mỗi lần đối phương hạ tay đều đánh vào huyệt vị quan trọng trên người, lúc huyệt vị bị ấn xuống một cách tinh chuẩn thì có cảm giác đau tê nhũn, tức nhói lên. Đặc biệt là chỗ ứ huyết thấp nặng thì cơn đau càng thêm rõ rệt, chẳng qua chỉ chớp mắt cái là hết. (ứ huyết thấp là ứ huyết do hơi ẩm nhập vào cơ thể, thấp trong từ ẩm thấp nha)
Sau khi cơn đau ban đầu biến mất, chỗ đó giống như bị nhen lên một ngọn lửa, từ sâu trong xương cốt tự sản sinh ra ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, bắt đầu tràn ra từ xương sống đến những nơi khác. Ẩm thấp trong cơ thể bị hơi nóng làm bốc hơi, giúp cho những chỗ bị tắc nghẽn được khơi thông. Một cảm giác thư thái và thoải mái đã lâu không được trải nghiệm tràn trề nơi eo lưng.
Còn chưa hết thời gian uống cạn chén trà, khi Trương Nhị Hồng đứng lên từ tấm đệm và duỗi người một chút, cảm thấy kinh mạch toàn thân đều được khai thông. Giống như thân thể mệt mỏi đã lâu được ngủ một giấc rất dài rất dài, đau nhức phía sau lưng không còn nữa. Đã lâu ông không được trải nghiệm trạng thái thoải mái như vậy, giống như được hồi xuân trở về thời còn trẻ.
Bùi Sơ còn bán một ít thuốc mỡ trị ứ huyết giãn cơ cho ông Trương, bảo ông lúc phải làm việc mệt mỏi quá độ thì nhớ dùng thuốc mỡ bỗi lên phía sau lưng, tự mình xoa bóp là sẽ đỡ hơn.
Trương Nhị Hồng trả tiền chữa bệnh xong thì hoạt động tay chân một chút, cảm giác thực sự thoải mái vô cùng, như thể có một thân sức lực vô tận, làm cho ông nhịn không được chạy đến bên người thê tử Thôi Phương của mình, giựt tay áo hỏi: "Hay là để tôi cõng bà về nha?"
Ông là người không thể nhàn rỗi được, thân thể hiếm khi thấy sung sức dồi dào như vậy, hiện tại càng muốn làm thêm nhiều việc hơn.
"Tôi không muốn, tôi tự mình đi." Khổ cực lắm Thôi Phương mới được chữa khỏi được nuy chứng trên người, thân thể mãi mới có khí lực, có thể tự mình đi bộ, đời nào còn nguyện ý để người khác cõng trên lưng.
"Để tôi cõng một đoạn đường thôi. Hiện giờ tôi khỏe mạnh lắm, cõng bà về dạo một vòng quanh con đường này cũng không thành vấn đề."
"Không, ông cách xa tôi chút đi, cũng đừng ngăn tôi về nhà xem con gái..."
Bùi Sơ đứng trong y quán, mắt dõi theo đôi phu thê ngoài miệng tôi một lời ông một lời, nhưng lại dìu dắt nhau cùng nhau trở về cực kỳ ân ái, trong ánh mắt tràn đầy ý cười. Hắn thu tầm mắt lại, nhìn vào trong y quán, người nào đó vẫn đang núp trong phòng thay quần áo, không dám đi ra.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu: 475 】
【 đếm ngược tử vong: 475 canh giờ 】
Những ngày qua Bùi Sơ ở lại trong Hồi Xuân đường, tuy rằng người đến cầu y không nhiều nhưng chữa bệnh cho hàng xóm láng giềng xung quanh thì bình quân một ngày cũng phải chữa cho chừng mười người, miễn cưỡng lắm mới cân bằng thu chi được. Bùi Sơ khám bệnh cực nhanh, tầm mười bệnh nhân cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian. Rất nhiều trường hợp là mấy loại phong hàn ho han, ôm vặt thông thường. Bệnh nặng không hẳn sẽ tới Hồi Xuân đường, mà ốm vặt bình thường thì Bùi Sơ tùy tiện nhìn mấy cái là có thể chẩn đoán và kê đơn.
Bùi Sơ đã cam kết trong vòng ba tháng sẽ tới cửa cầu thân, điều này có nghĩa hắn phải bắt đầu tích cóp tiền. Muốn lấy Tiết gia tiểu công tử về nhà thì ước chừng kiểu gì cũng phải cần đến hai ba ngàn lượng bạc. Hắn cần mua một căn nhà để định cư trong Lâm An thành, còn phải chuẩn bị sính lễ, dùng tiền thỉnh người mai mối, tam thư lục sính phổ thông cũng phải đầy đủ, không thể ủy khuất Tiết gia tiểu công tử.
Tiền đến lúc cần dùng đều hận thiếu...
Trong đầu Bùi Sơ nhịn không được lại văng vẳng nhớ đến câu nói này.
Trước đây tán tài Bùi công tử xài tiền như nước, trải qua cuộc sống hàng ngày cực kỳ tiêu sái. Hắn không thể tưởng tượng được chính mình sẽ có ngày biến thành như thế này. Nếu phải tích cóp tiền, ít nhất bắt đầu từ hôm nay, tối thiểu trong vòng ba tháng, Bùi muôi thủng hắn phải bịt từng cái lỗ thủng trên muôi lại, biến thành Bùi muôi thường một giọt nước cũng không cho lọt.
Phải làm sao để kiếm tiền và tích cóp tiền đây? Quả thực trước tiên hắn cần phải cân nhắc một chút. Trên người hắn có hệ thống thần y, tuy rằng luôn đe dọa tính mạng hắn nhưng xem xét từ một phương diện khác mà nói, thì một điểm trị liệu đổi một lượng bạc cũng coi như là một phương pháp kiếm tiền tốt. Chỉ là dùng điểm trị liệu đổi tiền luôn cân cấn chút cảm giác 'dùng mạng đổi tiền'.
Tuy nhiên, theo khía cạnh tích cực hơn, điểm trị liệu đúng là kiếm lời rất được. Dù sao bất luận là trị cho bệnh nặng hay trị cho ốm vặt đều chỉ cho một điểm trị liệu.
Đếm lại điểm trị liệu trên người hắn cùng với ngân lượng hiện tại mang theo bên người một chút, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng được đến năm trăm lượng, còn cách mục tiêu hai ngàn, ba ngàn lượng bạc đúng là đường còn dài lắm.
Mà ba tháng này cũng chính là tiết xuân hạ giao mùa, là thời điểm nhiều mưa ẩm ướt, Bùi Sơ nhắm mắt nhíu mày vắt óc suy tư một lát, cảm thấy bản thân cần bắt đầu làm chút chuẩn bị. Cũng đang trong lúc suy nghĩ, trong y quán lại có hai ba người tới nữa, một là khuân vác ở phố Nam, một là người bán dầu ở phố Thiên Thủy. Cả hai đều gặp vấn đề đau vai đau chân, mới vừa ở trên phố gặp Trương Nhị Hồng, nghe ông ta kể đến mức thần kỳ nên thử chạy tơi Hồi Xuân đường, coi có thể làm thuyên giảm chút bệnh tật trên người được không.
Người khuân vác kia trên bả vai có vấn đề, Bùi Sơ giúp gã xoa bóp chỉnh nắn lại xương cốt, đả thông kinh mạch cho gã là kết thúc. Còn anh bán dầu kia thì nói trên eo lưng mình có bệnh, muốn trị đau thắt lưng, song Bùi Sơ nhìn đối phương vài lần thì phát hiện vấn đề trên chân anh ta mới càng nặng nề hơn.
"Chỗ đầu gối này của ngươi là bệnh cũ mãn tính phải không?"
"Đúng thế, Bùi đại phu. Ta luôn cảm thấy đầu gối bên phải hay đau mỏi cực kỳ, chỉ có thể bước, không thể chạy. Một khi chạy liền nghe tiếng xương cốt kêu kẽo cà kẽo kẹt vang lên, sau đó thì như là bị người cầm dùi khoan vào vào cái, khập khà khập khiễng không tài nào nhấc lên nổi. Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, chân lại tự khỏi, chẳng qua ngày thường thì hơi ê ẩm và sưng lên thôi. Cho nên mấy năm nay ta cũng không để tâm lắm." Anh bán dầu Hà Minh Xung tới Hồi Xuân đường ban đầu vốn là muốn tham gia náo nhiệt. Nghe lão Trương Nhị Hồng bán bánh bao nói đến khoa trương, nói ở đây có Bùi đại phu y thuật có bao nhiêu cao siêu, không chỉ giúp chữa bệnh vô lực cho vợ ổng, mà còn tùy tiện dùng ống sáo gõ ở trên eo lưng của ổng mấy lần liền giúp ông thư giãn kinh lạc, cả người đều thoải mái, giống như trẻ ra cả mười tuổi. (kinh lạc gồm kinh mạch và lạc mạch, hiểu đơn giản thì kinh mạch là hệ thống máu, lạc mạch là hệ cơ)
Hà Minh Xung cũng có bệnh ở lưng, vì thế liền tới thử xem sao. Quả thực cũng thần kỳ, đại phu trẻ tuổi trước mặt cầm ống sáo đánh vào mấy chỗ không rõ trên lưng vài cái, đau nhức trên lưng lập tức liền biến mất, cả người đều trở nên ấm áp, cảm giác tinh lực dồi dào, giống như trở về thời còn trẻ vậy.
Thật muốn để đại phu này đánh thêm cho mấy lần, thật là thoải mái!
Lúc này Bùi đại phu hỏi bệnh xấu trên chân, hắn ta mới thuận miệng nói ra. Bệnh cũ trên đầu gối gã đã diễn ra rất nhiều năm rồi, cũng bởi không thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh nên vẫn luôn không đi tìm đại phu khám. Loại cơn đau này tìm đại phu chưa chắc đã hữu dụng.
"Ta giúp ngươi khám trị bệnh cũ trên đầu gối này thử coi."
Hà Minh Xung gật đầu, nhớ tới cảm giác thư thích lúc trị đau thắt lưng vừa nãy, y cơ hồ không nghĩ ngợi gì mà đáp ứng. Bị ống sáo kia đánh lên kinh mạch huyệt vị thấy cực kỳ thoải mái. Đại phu muốn giúp hắn trị bệnh đau chân, đoán chừng cũng sẽ dùng ống sáo giúp hắn gõ mấy lần đi?
Bùi Sơ thấy hắn ta gật đầu đồng ý, liền trúc tiếp dùng tay phải nắm lấy đầu gối đối phương, điều chỉnh góc độ xong, năm đầu ngón tay cùng mang nội lực đồng thời dùng sức ấn xuống một cái. Một giây sau toàn bộ bên trong Hồi Xuân đường vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa như thể heo bị chọc tiết.
Hà Minh Xung đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Hắn thực sự không thể miêu tả nổi cái cảm giác này, lúc đại phu ấn xuống liền đau thấu xương tủy như thể xương cốt bị đứt đoạn từng mảnh. Thế nhưng sau đó, chỗ đó hơi râm ran giống như có rất nhiều con kiến bò ra, dần dần lại có một cảm giác thông suốt thoải mái đến bất ngờ. Chỉ là tiếp đến cảm giác êm ái thoải mái biến mất, biến thành... đau đớn kinh khủng.
Cho dù gã là một đại nam nhân cũng không chịu nổi cơn đau đớn này, nước mắt trong đôi mắt lại ròng ròng chảy ra không kiểm soát được.
Đà điểu nhỏ Tiết Thanh Linh vốn còn đang rúc trong phòng nghe được tiếng gϊếŧ heo cũng không nhịn được ngẩng cái đầu đà điểu của mình lên, ló đầu ra liếc nhìn. Nhưng Tiết gia tiểu công tử vừa đi tới, đúng lúc nhìn thấy Bùi đại phu mặt không hề có cảm xúc gì cùng với Hà Minh Xung nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, tay Bùi đại phu còn cộp cộp gõ lên đầu gối đối phương.
Tiết Thanh Linh: "..."
Tiết tiểu công tử đột nhiên cũng cảm thấy đầu gối mình đau nhói.
Bùi Sơ quay đầu lại thấy Tiết Thanh Linh, lại nhìn Hà Minh Xung ngồi đối diện nước mắt ròng ròng, hơn nữa Hà Minh Xung còn dùng cái loại ánh mắt 'tra nam lừa dối tình cảm' nhìn hắn, cũng thấy đúng là ba chấm.
Vẫn là cảm thấy tình cảnh này có chút không đúng lắm.
Hà Minh Xung hổn hển hít vài ngụm khí, dùng tay áo lau hết nước mắt, thực sự nhịn không nổi mà than rằng: "Bùi đại phu, sao ngươi không sớm nhắc ta rằng sẽ đau như vậy chứ?"
Lúc chữa đau thắt lưng có bao thoải mái như ở trên thiên đường, lúc trị đầu gối thì cỡ nào đau đớn như xuống địa ngục.
Khác biệt quá nhiều rồi!
"Cho dù có nhắc nhở thì đau vẫn sẽ hoàn đau thôi. Hơn nữa hiện tại cũng hết đau rồi, ngươi lấy thuốc mỡ này về, mỗi ngày sớm tối bôi một lần, nửa tháng sau sẽ không đau nữa."
Hà Minh Xung thanh toán tiền chữa trị và tiền thuốc, khóe mắt còn ngân ngấn nước mắt, cầm thuốc mỡ rời khỏi y quán. Hắn ta vừa đi vừa thử thăm dò mà rung rung chân, nhận ra bình thường đầu gối vốn ê ẩm sưng tấy nghiêm trọng quả đúng là trở nên nhẹ nhàng đi không ít. Gã nhịn không được quay đầu lại cảm tạ một tiếng: "Bùi đại phu, ngài quả nhiên y thuật cao minh a."
19 Sept 2021