Đổng Nguyệt Vân trong lòng kinh hoàng không thôi, vô số suy đoán ùa vào trong đầu nàng.
Nàng bỗng nhiên có một phỏng đoán đáng sợ — Đoạn Xu Bạch và Tiêu Ngọc Hòa không phải là phu thê thực sự.
“Đổng cô nương, ngươi sao lại ngây người ở đây?”
Đổng Nguyệt Vân miễn cưỡng cười cười, nói: “Bận việc một vòng lớn, ta có chút mệt mỏi, liền đứng đây nghỉ một hồi.”
Nàng lại liếc nhìn Tiêu Ngọc Hòa, Tiêu Ngọc Hòa đã buông tay áo xuống. Đổng Nguyệt Vân cố gắng lấy lại bình tĩnh, xoay người tiếp tục làm việc của mình. Nhưng một khi tâm trí nàng đã nổi lên gợn sóng, thì như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
“Tướng quân bọn họ đã trở lại!” Có người lớn tiếng ồn ào nói.
Tiêu Ngọc Hòa dừng động tác trong tay.
“Tướng quân bọn họ mang về hai con hổ trắng...”
“Tướng quân thật dũng mãnh, một mình bắt giữ một con hổ.”
“Kia chính là hổ trắng, thật là uy phong!”
“Biết sớm ta cũng đi theo, có thể trở thành anh hùng đánh hổ!”
“Ngươi chỉ nằm mơ thôi! Thấy hổ còn không bị dọa cho tè ra quần.”
Tiêu Ngọc Hòa nghe thấy ồn ào, khi nghe đến tên hung thú, trong lòng cậu bất giác căng thẳng. Nghe rằng Đoạn Xu Bạch đã đơn độc đối kháng một con hổ lớn, cậu càng thêm lo lắng, bước chân vội vàng đi theo đội ngũ đi nghênh đón người đi săn trở về.
Hai con hổ trắng chết đã được vài người nâng vào, chỉ riêng hai con này đã thu hút toàn bộ sự chú ý, đám đông vây quanh hai con hổ trắng thi thể mà chiêm ngưỡng.
“Toàn thân tuyết trắng, thật là một con hổ đẹp.”
“Vằn trên đầu nó thật đáng sợ...”
“Xem này hàm răng, có thể cắn nát xương cốt ta...”
“Với hai con hổ trắng đáng sợ như vậy, có ai bị thương không?”
“Không có ai bị cắn chết, chỉ có ba người bị thương khi bắt hai con hổ. Ta là thủ hạ của Đoạn tướng quân, sao có thể bị con hổ nhỏ này cắn chết được?”
Những người khác đều vây quanh thi thể hai con hổ lớn mà bàn luận sôi nổi. Tiêu Ngọc Hòa vừa liếc mắt một cái đã thấy được người nổi bật giữa đám đông, đang đứng ra lệnh cho người khác. Quần áo của người đó bị xé rách, vết m·áu loang lổ trên áo, làm Tiêu Ngọc Hòa kinh hãi. Khi cậu đến gần Đoạn Xu Bạch, trong lòng đã sợ hãi và khủng hoảng, đôi mắt đỏ hoe, cậu khẽ hỏi: “Ngươi thế nào? Bị thương nặng không?”
Đoạn Xu Bạch thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: “Ta không sao, đều là máu của hổ.”
Tiêu Ngọc Hòa lo lắng nói: “Còn nói không sao, ngươi xem khóe miệng ngươi đều là máu.” Vết máu đã khô biến thành màu đen chiếm trên đôi môi, làm người nhìn thấy phải kinh tâm động phách.
“Còn có máu sao?” Đoạn Xu Bạch giơ tay định dùng cổ tay áo chà lau, nhưng Tiêu Ngọc Hòa vội vàng ngăn cản, lấy ấm nước bên hông cậu, làm ướt khăn lụa và nhẹ nhàng lau sạch vết máu cho hắn.
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi đã cắn vào hổ nên dính máu.”
Đoạn Xu Bạch cười nói: “Nói không chừng ta thật sự đã cắn vào hổ, một miếng cắn ch·ết nó.” Hắn đưa tay làm động tác giống như dã thú chụp mồi, miệng thì cắn về phía trước.
Tiêu Ngọc Hòa nhẹ nhàng tát vào mặt hắn, ghét bỏ nói: “Đứng đắn một chút.”
Bị đánh, Đoạn Xu Bạch chỉ cười cười mà không nói gì.
Tiêu Ngọc Hòa nâng tay trái hắn lên, tinh tế bắt mạch. Cảm nhận được mạch tượng không có gì lo ngại, cậu mới hơi yên tâm. Đoạn Xu Bạch thấy vậy, liền trêu đùa: “Thế nào? Không có trở ngại gì chứ?”
Tiêu Ngọc Hòa tức giận nói: “Khí huyết có mệt.”
Đoạn Xu Bạch mỉm cười: “Khí huyết có mệt, như vậy ăn thêm mấy miếng thịt, uống thêm mấy ngụm rượu là có thể bổ trở lại.”
Tiêu Ngọc Hòa hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy may mắn vì mình biết y thuật, nếu không cái tên mãng phu này bị thương mà còn cố mạnh miệng, cậu chỉ có thể ngồi một bên mà lo lắng suông.
Tiêu Ngọc Hòa liếc nhìn tay phải của hắn chỉ được băng bó sơ sài, đang định xử lý lại miệng vết thương, nhưng đã bị Đoạn Xu Bạch kéo đến chỗ con ngựa Hắc Vũ. Đoạn Xu Bạch vuốt ve lông của Hắc Vũ, tỏ ra tự hào: “Đây là con ngựa ngàn dặm mà ta ngẫu nhiên có được hôm nay, tên là Hắc Vũ. Nó có phải rất thần tuấn không?”
Hắc Vũ vẫy đuôi, lông đen bóng dưới ánh mặt trời lấp lánh, cơ bắp tráng kiện của nó càng làm nổi bật vẻ uy vũ.
Tiêu Ngọc Hòa không để tâm đến con ngựa, cậu chỉ quan tâm đến thương thế của Đoạn Xu Bạch, mắt không thèm liếc qua: “Nhìn không ra.”
“Ngươi thử cưỡi lên đi, rồi sẽ biết nó uy phong thế nào.”
“Ta không biết cưỡi ngựa.”
Đoạn Xu Bạch sửng sốt, “Cũng đúng, ngươi hẳn chỉ ngồi xe ngựa, chưa từng cưỡi ngựa. Nhưng không sao, ta có thể dạy ngươi cưỡi ngựa sau này.”
“Không muốn học.”
Những lời lạnh lùng như từng gáo nước lạnh dội lên người Đoạn Xu Bạch, khiến hắn lạnh thấu tim. Hắn nhìn Tiêu Ngọc Hòa với vẻ thiếu hứng thú, rồi cười để trấn an Hắc Vũ, kéo Tiêu Ngọc Hòa đi xem một thứ khác hắn thu hoạch được hôm nay, một con hổ trắng lớn.
“Ngươi xem, da lông trắng tinh không tì vết, chắc chắn rất ấm áp. Hổ trắng hiếm có mà một lần gặp hai con, không biết là vận may thế nào. Con này bị thương ở mắt, trên người không có vết thương nào, là ta đơn độc gϊếŧ chết. Ngươi thấy ta có lợi hại không?”
Tiêu Ngọc Hòa tức giận mà nói: “Lợi hại, lợi hại, nhiều người như vậy khiến cho ngươi một mình đi lên đơn đả độc đấu? Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường, ta là đại tướng quân, đánh hổ anh hùng sao? Ngươi nhìn xem tay của ngươi, cứ như vậy mà tùy ý bỏ qua, không cần mạng sao? Tay cũng không cần?”
“Tay của ta không có việc gì.” Đoạn Xu Bạch cười rồi nói tiếp: “Này, da của con bạch hổ này đẹp lắm, đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi một chiếc áo choàng bằng da hổ, nhất định là rất hợp với ngươi. Khi ta nhìn thấy con bạch hổ, ta liền nghĩ ngay đến ngươi.”
Cái gì gọi là nhìn thấy con hổ liền nghĩ đến cậu?
Tiêu Ngọc Hòa buồn bã nói: “Ta là lão hổ sao?”
Đoạn Xu Bạch buồn cười: “Không phải vậy, ta chỉ nói là da của con bạch hổ rất hợp với ngươi. Để giữ lại một bộ da hổ hoàn chỉnh, ta cố ý không làm tổn thương đến thân thể của nó. Con hổ khác thì không được may mắn như vậy, thật đáng tiếc, nếu không ta sẽ làm hai cái áo choàng cho ngươi.”
Đoạn Xu Bạch nghĩ rằng Tiêu Ngọc Hòa đã làm nhiều quần áo cho hắn, hắn cũng nên làm điều gì đó cho cậu ấy.
Tiêu Ngọc Hòa ngẩng đầu nhìn vào mắt Đoạn Xu Bạch, đôi mắt đen lấp lánh như sao, giống như bầu trời xanh thẳm vô tận, phảng phất như muốn cuốn lấy cậu. Trong lòng cạu đột nhiên nóng lên, mọi cảm giác nóng nảy và phiền muộn trên người dường như tan biến thành hư không. Cậu quay đầu đi, trong lòng vừa bực bội lại vừa cảm động, kéo tay đối phương nhẹ nhàng nói: “Lần sau không cần làm như vậy nữa.”
Đoạn Xu Bạch khó hiểu: “Không cần làm gì?”
“Ta có nhiều quần áo như vậy, không thiếu một cái áo choàng. Lần sau gặp phải hung thú như vậy, ngươi nên sớm gϊếŧ nó thì tốt hơn. Đừng nghĩ đến việc giữ lại da thú hoàn chỉnh, mạo hiểm như vậy, ta sẽ lo lắng.”
Tiêu Ngọc Hòa với đôi mắt sáng long lanh như nước, nhìn hắn, Đoạn Xu Bạch lúng túng "Ồ" một tiếng, tay trái không tự chủ được mà sờ mũi mình. Bản năng của hắn đưa tay phải lên muốn sờ đầu Tiêu Ngọc Hòa, nhưng khi còn chưa chạm đến đỉnh đầu của cậu, hắn đã khựng lại giữa không trung. Hắn nhìn thấy tay phải của mình đang băng bó, máu thấm qua lớp băng gạc, nếu hắn sờ xuống, tiểu thiếu gia yêu sạch sẽ chắc chắn sẽ không vui.
Đoạn Xu Bạch đang định rụt tay lại, nhưng kết quả là một bàn tay thon dài khác đã đặt lên tay hắn. Qua lớp băng gạc dính máu, hắn cảm nhận được mái tóc mềm mại của Tiêu Ngọc Hòa.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ trong một cái chớp mắt, Tiêu Ngọc Hòa đã nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn trở về nhà gỗ.
Đứng phía sau họ từ lâu là Đổng Nguyệt Vân, cắn môi nhìn Tiêu Ngọc Hòa, rồi lại nhìn xác con bạch hổ không một sợi lông trên mặt đất, nàng không khỏi ước ao mình có thể thay thế vị trí của Tiêu Ngọc Hòa.
"Kia... Ta cảm thấy hiện tại không cần thiết phải tắm rửa nữa đâu, buổi tối nướng thịt uống rượu lại toàn là mùi hương, lại phải tắm một lần nữa, ngươi xem ta đây một thân đầy thương tích, cũng không tiện chạm vào nước, không dễ tẩy rửa đâu."
"Không dễ tẩy thì ta giúp ngươi tẩy."
"......"
Theo yêu cầu của tiểu thiếu gia, tắm rửa và thay đổi quần áo, Tiêu Ngọc Hòa cầm thuốc trị thương tinh tế vô cùng mà thoa thuốc cho hắn, cũng dùng băng gạc trắng tinh để băng lại cẩn thận tay phải của hắn một lần nữa.
Đoạn Xu Bạch nhìn tay phải bị băng lại thành một đống, bất đắc dĩ nói: "Ngươi hiện tại vừa lòng chưa?"
Sau khi được Tiêu Ngọc Hòa xử lý lại, Đoạn Xu Bạch mặc một bộ huyền y anh tuấn, bên hông là dây da thuộc chặt chẽ, làm nổi bật vóc dáng oai hùng của hắn. Đặc biệt là mái tóc rối bời do lăn lộn trên cỏ cũng đã được xử lý lại, buộc thành một chiếc đuôi ngựa cao, cài thêm một chiếc quan bạc trạm khắc hoa sen, hai bên thái dương còn để lại một ít tóc nhỏ rủ xuống bên mặt.
Tiêu Ngọc Hòa nâng mặt hắn, nhìn bên trái rồi lại bên phải, cười rồi nắm lấy một lọn tóc trên trán hắn. Đoạn Xu Bạch đau đến nỗi phải che đầu, Tiêu Ngọc Hòa cười tươi nói: "Vừa lòng rồi."
Trên quảng trường rộng lớn, lửa trại bùng cháy mạnh mẽ. Những nhánh cây khô trong ngọn lửa phát ra ánh sáng rực rỡ, mọi người vây quanh ngọn lửa ngồi trên mặt đất, ai cũng mang nụ cười trên mặt. Ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời đêm như ban ngày, cơn gió đêm ấm áp thổi qua, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp nơi, gợi lên sự thèm muốn không ngừng trong lòng mọi người.
Trương Trường Nhạc đứng dậy vỗ tay nói: "Mọi người yên lặng một chút nào!"
Toàn trường liền trở nên yên lặng.
Đoạn Xu Bạch cười rồi bưng một chén rượu đi đến một chỗ trống trên mặt đất, "Tân Dương Thành xây dựng trong mấy tháng qua có thể đạt được như hôm nay, phần lớn là nhờ vào công lao vất vả của mọi người... Các vị hãy ăn ngon uống tốt, cầu chúc chúng ta năm nay được mùa, sang năm cũng được mùa... Ngàn vạn lần không cần gò bó, rốt cuộc đây chính là dịp hiếm có để tụ họp, lại qua vài ngày nữa phải bận rộn thu hoạch lương thực, ngươi muốn như vậy nhàn nhã mà uống rượu ăn thịt, chắc chắn không tìm ra được cơ hội..."
"Ta ở đây xin kính mọi người một ly."
Mọi người liền cùng hắn uống một chén rượu, ngay cả Tiêu Ngọc Hòa cũng không ngoại lệ. Cậu híp mắt uống một ngụm, ngồi trở lại bên cạnh Đoạn Xu Bạch, liếc nhìn cậu, tò mò hỏi: "Ngươi tại sao cũng uống rượu?"
Hai má trắng nõn của Tiêu Ngọc Hòa bị rượu làm đỏ bừng, người nhìn vẫn còn khá tỉnh táo. Cậu nửa mờ mịt, đôi mắt kiều mị lờ đờ, khẽ lắc đầu nói: "Không quan trọng, ta chỉ uống một chút thôi."
"Ăn một chút gì đó, cẩn thận đừng say."
Tiêu Ngọc Hòa gật đầu, khuyên nhủ hắn: "Ngươi trên người có thương tích, đừng uống nhiều."
Đoạn Xu Bạch không để ý, rót thêm một chén rượu cho mình, "Không cho ta uống rượu, còn khó chịu hơn là gϊếŧ ta."
Trong ánh lửa nhiệt liệt, tiếng người rộn rã, vô cùng náo nhiệt như một nồi nấu sôi sùng sục, mọi người nói chuyện về việc hôm nay lên núi săn bắn, thu hoạch được bao nhiêu con mồi, tướng quân nhà mình anh dũng uy mãnh thế nào, một mình chiến đấu với hổ. Lương Phong nhìn vào dấu hổ cào trên ngực ca ca mình, đấm ngực dậm chân hối tiếc không thôi, sớm biết rằng có thể trở thành anh hùng đánh hổ, hắn đã không trốn trong bếp làm đầu xào rau.
Khi màn mở đầu qua đi, dần dần có người đứng dậy đến bên cạnh Đoạn Xu Bạch kính rượu. Đây chính là phần mà Đoạn Xu Bạch rất thích, nhưng lần này, không ai tìm hắn mà đều nói muốn kính phu nhân một ly.
"Ta muốn kính phu nhân một ly."
"Ta ta ta... Ta cũng vậy."
Mã đức đây là muốn tạo phản sao? Đoạn Xu Bạch đại miêu giống nhau, bá đạo mà đem Tiêu Ngọc Hòa bảo hộ trong l*иg ngực, nhất nhất vì cậu chắn rượu, “Ngọc Hòa không tốt uống rượu, ta tới thế cậu uống, tới a! Rót đầy, Ngọc Hòa cho ta rót rượu.”
Tiêu Ngọc Hòa tức giận mà xách lên bình rượu vì hắn đổ một chén.
“Đảo nhiều điểm đảo nhiều điểm, rót đầy rót đầy.”
Đoạn Xu Bạch vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Đây chính là thế ngươi uống rượu, đừng như vậy không muốn.”