Ung Tây Quan, Định An, Đại Đô Hộ phủ, Đông thư phòng.
Phong Khải ngồi ở trước án, một tay đặt lên thẻ tre, mắt phượng khẽ chớp, một sợi tóc đen nhánh chảy xuống trán, vừa lúc che khuất ánh sáng lóe lên trong mắt.
Y diện mạo cực tuấn mĩ, khí thế băng lãnh thấu xương. Mặc dù chỉ mặc thường phục, vẫn có loại áp bách tựa ngàn đao găm vào người.
Uy áp bậc này, cho dù là thân vệ đi theo nhiều năm cũng không thể quen được. Lộ Dũng mỗi lần bước vào phòng đại thiếu gia, lông tơ cả người không tránh được dựng đứng một trận.
Có đôi khi hắn cũng cảm thấy kỳ quái, trên dưới cả Phong gia quê mùa một cục, mấy thế hệ đầu lĩnh chữ to không biết chữ nhỏ không hay, thế mà lại nuôi ra một cái trưởng tử mang bộ dáng đại công tử thế gia.
Không phải hắn khoe khoang, bộ dáng khí độ này của thiếu gia, đặt ở kinh thành kia cũng thuộc dạng xuất sắc nhất! Tuyệt đối không thua kém với đám con cháu quý tộc vàng thau lẫn lộn kia!
Từ sau khi tam lão gia cầu học bị cự tuyệt, Phong gia đến Dung Tây quan liền cùng Vân Phù học cung cả đời không qua lại với nhau, đáng tiếc không thể làm những lão hủ thiển cận đó nhìn qua phong thái của đại công tử.
Suy nghĩ đến xuất thần, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng hỏi chuyện trầm thấp.
“
Quan ngoại* có động tĩnh?”
(*Quan ngoại: bên ngoài cửa thành, bên ngoài thành)Lộ Dũng ngẩng đầu, liền thấy đại công tử buông thẻ tre trong tay, tầm mắt thanh lãnh nhìn lại đây, làm hắn đánh một cái rùng mình.
Hắn vội vàng cúi đầu, kính cẩn trả lời:
“Đúng vậy, trạm canh gác hồi báo, Mặc tông ổ bảo hôm nay có dị động, bắt đầu từ giờ Thân có rất nhiều đệ tử ra khỏi thành lên núi, tựa hồ có cái gì...”
“Mặc tông.”
Ngón tay thon dài ở trên mặt án gỗ tối màu gõ gõ.
“Mặc tông mấy ngày gần đây chọn tân củ tử……”
Người đàn ông tầm mắt lưu chuyển, đôi mắt hắc bạch phân minh khó nhìn ra được đang nghĩ gì.
Lộ Dũng không dám thở mạnh, trầm mặc không hé một lời đứng ở cửa, sợ không cẩn thận quấy nhiễu suy nghĩ đại công tử.
Đại công tử thời điểm mưu tính kị nhất có người ồn ào, đã từng có vị
biểu tiểu thư* tự chủ trương đưa canh cho đại công tử, kết quả cửa thư phòng còn chưa vào không nói, ngày hôm sau còn khóc lóc bị kéo ra khỏi phủ, đưa về thôn trang ở quê chờ gả chồng.
(*Biểu tiểu thư: ở đây chỉ chị họ hoặc em họ, hoặc con gái nhà họ hàng xa.)Cả nhà trên dưới, có ai không biết tính nết đại công tử nói một không nói hai, phạm cấm kỵ, y không quan tâm thân phận là gì, tuyệt đối không bỏ qua.
Đương nhiên, vẫn có trường hợp đặc biệt.
Người hầu không dám vượt qua giới hạn, nhưng có người lại mặc kệ trời đất, dạy mãi không sửa.
Đại đô hộ Phong Bá Thịnh một đường hấp tấp quẹo vào Nam Minh Trai, bóng người còn chưa nhìn thấy, giọng đã oang oang vang khắp Đông thư phòng.
“Con mẹ nó Thạch Thiệu Chung! Lão tử hao tâm tổn lực thay bọn chúng chắn người Hồ, liền chút lương thảo này còn không cấp đủ! Rề rà mẹ nó nửa năm, này đcm là muốn ép chết lão tử!”
“Ép chết lão tử bọn họ là có thể tốt à? Chỉ bằng mấy con rùa giá áo túi cơm đấy trong kinh, thân thể so con thỏ còn yếu hơn, lôi ra tới có cái nào có thể đánh? Nếu không có lão tử chống đỡ biên quân, bọn họ còn có thể giở công phu chó cắn chó chắc?!”
“Mẹ nó Tiết Nghĩa Loan cũng không phải thứ tốt! Giả bộ đùn đẩy qua lại, bên trong căn bản ngăn chặn quân lương mà.”
Đại đô hộ một bên mắng một bên vào cửa, thình lình đυ.ng phải thằng con cả đang nhăn mày.
Lão sờ sờ đầu, lúc này mới nhớ tới nhi tử nhà mình ghét nhất có người ở thư phòng của y ồn ào, chỉ đành cười trừ một tiếng, mất bò mới lo làm chuồng mà giải thích:
“Hầy, ta đây không phải quá tức giận thôi sao, ngươi không biết đám
hỗn đản* kia thiếu đạo đức bao nhiêu!”
(*Hỗn đản (渾蛋) là một từ ngữ để chửi rủa kẻ hồ đồ, chẳng hiểu biết, ngốc nghếch, trong một số vùng, nó còn có ý nghĩa nhục mạ rất nặng: Con hoang, ty tiện, ác ôn, côn đồ v.v…)