“Thúc thúc cho ạ.” Bình An đem túi tiền đưa cho cha bé, “Cha, lấy về cho bà nội ăn.”
Hai người lớn nghe mà thấy ấm áp trong lòng, đặc biệt là Ngụy lão đại, Bình An còn chỉ là một đứa nhỏ, đều biết đau lòng bà nội bé, mà Lý thị thì sao, bả đang làm chuyện mà con người nên làm hay sao?
Ngụy Cảnh Hòa không cần mở ra cũng biết bên trong túi hẳn là bánh và lương khô, một tay anh bế Bình An lên, “Là thúc thúc nào cho con?”
“Là một vị thúc thúc mặc áo lụa màu đen cho ạ, thúc thúc là người tốt.” Bình An thực khẳng định gật đầu.
Ngụy Cảnh Hòa biết Bình An bởi vì vừa sinh ra đã cùng anh chạy nạn, về phương diện phân biệt người tốt người xấu bé rất mẫn cảm, cũng nhận người rất chuẩn.
Có tin tức nói là có rất nhiều dân chạy nạn trốn ở đỉnh núi Thuận Nghĩa huyện, nghi ngờ bọn họ muốn tạo phản, cho nên Trấn Quốc công ở kinh thành muốn đích thân đến điều tra, có lẽ người mà Bình An gặp được chính là Trấn Quốc công.
“Nếu ngày sau Bình An gặp lại thúc thúc, cha chắc chắn sẽ cảm ơn anh ta thật tốt. Hiện tại, cha mang con trở về gặp bà nội, bà nội con đang rất lo lắng cho con đấy.” Ngụy Cảnh Hòa bế Bình An lên, mặc kệ là ai, ân tình này anh sẽ nhớ kỹ.
【 nhóc con bỏ quên lợn rừng, có muốn nhắc nhở nhóc con hay không】
An Mịch không chút do dự chọn 【 Muốn 】
Dù không có nhiệm vụ nhắc nhở, cô cũng sẽ mở miệng nhắc nhở Bình An. Những năm th·iên t·ai, phàm là đồ có thể ăn vào miệng đều rất trân quý, huống chi là thịt.
“Cha, thịt thịt! Cha, thúc thúc đánh thịt thịt!”
Không đợi An Mịch lên tiếng nhắc nhở, trong đầu Bình An trừ bỏ nhìn thấy rương nhỏ, còn xuất hiện hình ảnh một con lợn rừng, bé nhớ ngay tới chuyện đã xảy ra vừa rồi, nhưng là bé chỉ nghe bà nội nhắc qua lợn rừng, chưa từng thấy qua, cho nên chỉ có thể kêu thịt thịt.
Hai anh em Ngụy Cảnh Hòa nghe lời bé nói, chỉ thấy trong lòng nghĩ lại mà sợ, vừa rồi chỉ lo quan tâm Bình An, vẫn chưa cẩn thận xem xét bốn phía, vừa quay đầu nhìn lại, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trên mặt đất xung quanh đây có chút hỗn độn, thậm chí còn phát hiện dấu chân lợn rừng, bọn họ lại đi về hướng mà Bình An đã chỉ để tìm, thật đúng là nhìn thấy một con lợn rừng bị bể đầu chảy máu nằm dưới sườn núi.
“Lão nhị, phải nhanh chóng kéo lợn rừng trở về, bằng không mùi máu tươi sẽ đưa tới thú dữ.”
Ngụy lão đại lập tức đánh nhịp, trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ chính là nếu không nhờ vị thúc thúc mà Bình An nhắc tới, chỉ sợ Bình An đã m·ất m·ạng, mừng chính là có đầu lợn rừng này, trong nhà cũng có thể chống đỡ được một thời gian.
Hai người lớn đi xuống kéo lợn rừng lên, Bình An liền ở phía trên chờ, bé ngồi xổm ngay trước chỗ lợn rừng ngã xuống.