Đại Nha nhìn thấy nắp nồi đất mở ra, đầu óc choáng váng, buông tay Bình An chạy ra ngoài, “Cha, không xong rồi! Nhị Nha ăn thuốc của bà nội!”
“Thuốc gì của ta, ta không có sắc thuốc! Gào cái gì mà gào, chuyện gì cũng không học, chuyên học cái trò gào khóc của nương cháu!” Tuy miệng Ngụy lão thái mắng nhưng bà cũng vội vã chạy ra ngoài, không chậm trễ một khắc nào.
Ngụy Cảnh Hòa hơi nhíu mày, đột nhiên sắc mặt thay đổi, chạy vào bếp còn nhanh hơn Ngụy lão thái.
“Bình An!”
Vào nhà bếp, Ngụy Cảnh Hòa đã thấy Bình An dùng đũa chọc lung tung trong nồi đất, còn dùng ngón nhỏ chạm vào, hắn bước nhanh tới bế bé lên, mặt lạnh nói: “Bình An, cha đã nói không được ăn đồ bậy bạ rồi phải không?”
Bình An giơ đũa có dính củ mài: “Cha, tiên nữ tỷ tỷ nói có thể ăn!”
An Mịch cách màn hình cũng cảm thấy áp lực, người này mặt lạnh trông rất uy nghiêm.
Thật mới mẻ, đã lâu rồi không có ai có thể khiến cô cảm thấy áp lực, không ngờ lại có thể nhìn thấy trong trò chơi.
Ngụy Cảnh Hòa đau đầu, sao con trai cứ nhớ mãi tiên nữ tỷ tỷ không bỏ vậy nè.
Người lớn trong nhà đều ùa vào, Nhị Nha thấy ăn vụng bị phát hiện, nghĩ tới việc sắp bị người lớn đánh mắng, òa một tiếng khóc nức nở: “Không phải con muốn ăn thuốc của bà nội đâu ạ, là tại thuốc này thơm quá, con đói……”
Ngụy lão thái vốn muốn mắng cũng không mắng nên lời, tiến lên xem nồi đất đã tắt lửa, vì tiết kiệm nước, Đại Nha chỉ cạo sạch lớp đất bên ngoài, sau đó dùng giẻ lau sơ qua, dùng một ít nước rửa sạch, rồi cắt thành từng đoạn cho vào nồi đất nấu, giờ nước bên trong sắp cạn, không nhìn ra màu sắc, mấy đoạn thuốc bên trong đã ngả vàng, đúng là tỏa ra một mùi hương khiến người ta thấy thèm.
“Lão, lão nhị, Nhị Nha có phải ăn trúng cỏ dại có độc đó hay không?” Tuy lão đại là một người vạm vỡ nhưng lại bị dọa sợ tới nỗi chân mềm nhũn.
“Hay lắm, đồ dã chủng này đã khắc hại chếŧ Hổ Tử của ta, giờ lại khắc Nhị Nha nhà ta!” Lý thị chen vào, chỉ vào Bình An mắng, nhưng không tiến lên quan tâm hỏi Nhị Nha có sao không, chỉ kích động vì lại có một chuyện chứng minh lời nàng ta nói là đúng.
“Lý thị, ăn nói cho cẩn thận! Đồ là ta mang về cho Bình An.” Ngụy Cảnh Hòa ôm chặt Bình An đang co rúm, mặt lạnh như nước, ngay cả đại tẩu cũng không thèm gọi.