Đại Nha không biết đệ đệ nghe kể chuyện về tiên nữ tỷ tỷ từ nơi nào, nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay của đệ đệ, viên kẹo vừa tròn vừa trắng, Đại Nha nghĩ có lẽ là nhị thúc mua về cho đệ đệ ăn.
Đại Nha lại liếc mắt nhìn, quay mặt đi, sợ lại xem tiếp sẽ nhịn không được giật lấy mà ăn.
Nhị thúc đối xử với Bình An thật sự rất tốt, nương mắng Bình An như vậy, nhị thúc sẽ không vui.
Bình An nhìn viên kẹo lại nhìn Đại Nha, nhăn tiểu lông mày lại, suy nghĩ một hồi, thịt đau mà lấy ra một cái bánh bao nhỏ, “Đại Nha tỷ, cho tỷ nè.”
Đại Nha nhìn món đồ mà Bình An đưa, càng muốn khóc. Nếu nhị thúc là cha cô bé thì tốt rồi, có người cha luôn yêu thương cưng chiều mình, có đồ ăn vặt để ăn, chẳng sợ không có nương cô bé cũng thấy vui.
“Đại Nha tỷ, bánh bao nhỏ ăn rất ngon.” Bình An lại đưa tới, trong lòng ngóng trông Đại Nha tỷ mau ăn, lại ngóng trông Đại Nha tỷ không thích ăn, vậy thì bánh bao nhỏ lại là của bé.
Đại Nha cũng đói, mấy năm nay chạy nạn, chỉ có khoảng thời gian dừng chân trong thành mới có thể ăn cơm no, sau khi năm nay xảy ra khô hạn, nhà bọn họ lại không trồng trọt, lương thực đều là dựa vào nhị thúc, ông nội còn có cha cô bé vào trong thành làm việc kiếm về, mỗi ngày hai bữa cơm, mỗi bữa đều toàn là lương thực pha nước, loãng tới nổi có thể thấy mặt cô bé trong chén cơm, trước kia đói nóng nảy còn có thể uống nước cho no, hiện giờ ngay cả nước cũng không có để mà uống, đói quá chỉ có thể siết chặt lưng quầи, giống như chỉ cần làm vậy thì sẽ không thấy đói bụng nữa.
Cô bé nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ trên tay Bình An thật lâu, cuối cùng vẫn không chịu nổi cơn thèm và cảm giác đói bụng, cô bé nhận lấy nhanh chóng nhét vào miệng, thậm chí chưa kịp nếm thử hương vị cũng đã nuốt xuống bụng, có đồ ăn phải nhanh chóng ăn vào bụng mới là đứng đắn.
Bình An chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, thì bánh bao nhỏ đãkhông có, có chút đáng tiếc. Bất quá, Đại Nha tỷ không khóc là tốt rồi.
An Mịch điên cuồng chụp hình, biểu cảm nhóc con vừa hào phóng vừa keo kiệt thật là quá đáng yêu, đúng là bảo bối đáng yêu nhất trên đời.
“Bình An ngoan, sau này tỷ tỷ cũng sẽ đối xử tốt với đệ.” Đại Nha xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Bình An, dắt tay bé trở về phòng bếp.
Trở lại phòng bếp, Đại Nha nhìn thấy Nhị Nha đang ăn thứ gì dưới bếp lò, nhìn thấy bọn họ đi vào, lập tức nhét hết phần còn dư vào trong miệng, làm chính mình bị mắc nghẹn mà trợn trắng mắt.