Lúc trước lão nhị nhặt được Bình An ở trước cửa, liền nói đó là con của hắn, bọn họ mới biết được lúc trước lão nhị được nhà huyện lệnh mời tham gia hội thơ, bởi vì uống rượu say xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà Bình An chính là kết quả ngoài ý muốn. Sau ngày bọn họ nhặt được Bình An, ngày hôm sau nghe nói huyện lệnh bị bỏ tù, bọn họ cũng đoán được lý do vì sao Bình An không thể không đưa tới cho bọn họ nuôi dưỡng.
Bà cũng hoài nghi qua hài tử có khả năng không phải của lão nhị, không nói không có cách nào chứng thực, hài tử lớn lên cũng không giống lão nhị chút nào, nhưng mà lão nhị lại nhận định là của hắn, vì nghĩ cho thanh danh của hắn, cũng vì làm hài tử danh chính ngôn thuận, cho nên mới có chuyện lên kinh dự thi sớm.
Chẳng sợ thi không đậu, một đi một về, cũng phải mất một hai năm, đến lúc đó đối ngoại nói mẹ của hài tử khó sinh qua đời, làm vậy có thể bảo vệ được thanh danh, hài tử cũng có xuất xứ.
Mấy năm năm, đứa nhỏ đi theo bọn họ chạy nạn khắp nơi, chẳng những dễ nuôi ngoan ngoãn, nẩy nở còn trắng nõn rất xinh đẹp, còn đẹp hơn các thiếu gia tiểu thư mà bà từng gặp qua, vì phòng bị người khác nhớ thương thằng bé, bọn họ còn phải cố ý làm dơ mặt bé.
Từ khi Bình An biết nói, cái miệng nhỏ ngọt đến không được, làm người ta không muốn thiên vị đều không được. Hiện tại ai dám nói Bình An là con hoang, bà sẽ liều mạng với nó.
“Ông trời ạ! Thằng cháu ruột thì mặc kệ không thương, lại thích đi thương cái đứa con hoang tai tinh không biết từ đâu ra! Phàm bà chịu đau Hổ Tử nhà ta một ít, Hổ Tử nhà ta cũng sẽ không chếŧ a!” Lý thị ngồi dưới đất lăn lộn la lối khóc lóc.
Ngụy lão thái tức giận phát run, “Trên đường chạy nạn ta và cha ngươi đã tận khả năng chiếu cố chính mình không gây thêm phiền toái cho các ngươi, lúc Hổ Tử sinh bệnh ta đã nói để ta chiếu cố, chính ngươi một hai đòi tự làm, kết quả đợi tới lúc thằng nhỏ mất ngươi lại trách hai ông già này không thương cháu! Hổ Tử chếŧ là tại ngươi không chịu nghe lời lão nhị nói, một hai giựt chăn của thằng bé, không cho thằng bé đắp chăn, làm hắn ra gió bị cảm lạnh nặng hơn! Đáng thương thằng bé, đầu thai vào trong bụng ngươi đúng là tạo nghiệt mà!”
“Lý Chiêu Đệ, bà câm miệng lại cho tôi! Ở chỗ này, người không tư cách nhắc tới Hổ Tử nhất chính là bà!” Ngụy lão đại giận đỏ hai mắt, gắt gao nắm chặt nắm tay, sợ không khống chế được chính mình đánh cho cô ta một trận.