“Nếu là tiên nữ tỷ tỷ nói món này cha cũng có thể ăn, có phải con cũng muốn đúŧ cha ăn hay không?” Ngụy Cảnh Hòa duỗi tay bẻ một cây cỏ dại còn sót lại ở ven đường đưa cho Bình An.
Bình An hỏi thật, “Tiên nữ tỷ tỷ, món này cha có thể ăn không?”
An Mịch mừng rỡ giúp Bình An hố cha, “Đây là món chỉ có người lớn có thể ăn, con nít không thể ăn, Bình An mau làm cha con nếm thử.”
Trò chơi này, chẳng sợ không thể nạp tiền, không làm nhiệm vụ, chỉ cần có thể tham dự phát triển cốt truyện thì cô đã thấy rất thú vị.
Bình An tin, thực tri kỷ mà đúŧ vào miệng cha, “Cha, tiên nữ tỷ tỷ nói có thể ăn nè.”
Ngụy Cảnh Hòa:……
Nếu không phải Bình An còn quá nhỏ, hắn đều hoài nghi là bé mượn danh nghĩa tiên nữ tỷ tỷ tới chỉnh cha nó đấy.
“Ngoan, sắp về nhà rồi, không phải con mang theo thuốc cho bà nội sao? Mau mang về cho bà nội đi.” Ngụy Cảnh Hòa buông Bình An, lấy lại cọng cỏ dại trong tay bé.
Quả nhiên Bình An đã vứt chuyện đúŧ cỏ ra sau đầu, xách theo thuốc cho bà nội chạy nhanh vào nhà.
“Nương, ngài oan uổng con dâu rồi! Sau khi ngài ngã xuống, một mình con dâu sao địch nổi hai tên du côn kia chứ! Bọn họ đoạt người liền chạy, con dâu đuổi theo không kịp, mới quay trở về đem ngài đỡ trên giường, rồi đi tìm đại phu cho ngài, nhưng chạy tới nhà Trương đại phu, con dâu mới chợt nhớ cả nhà Trương đại phu đều đã đi chạy nạn.”
Bình An vừa vào cửa liền nhìn thấy đến Lý thị quỳ gối khóc trong viện, bé bị dọa sợ, không dám đi vào.
“Lý thị, bà quay đầu lại nhìn xem đây là ai!”
Ngụy lão đại thấy Lý thị còn ăn nói bậy bạ với cha mẹ hắn, hắn thấy lạnh thấu tim.
Lý thị nghe được tiếng nam nhân nhà mình đang nổi trận lôi đình, cả người run lập cập, trong lòng có dự cảm bất hảo.
Lý thị quay đầu lại nhìn thấy thằng con hoang vốn nên chếŧ ở trên núi vẫn còn sống sờ sờ đứng ở cửa, sắc mặt đều trắng bệch.
Thằng con hoang này sao có thể còn sống trở về được chứ!
Ngụy Cảnh Hòa dắt tay Bình An đi vào trong, mọi người mặc đều là vải bố hoặc vải thô áo ngắn, chỉ có hắn mặc bộ áo dài, chẳng sợ bởi vì lên núi tìm Bình An bị cắt vỡ, ô uế, hắn cũng là người có bộ dáng thong dong ưu nhã nhất trong đám người.
Lý thị cúi đầu không dám nhìn Ngụy Cảnh Hòa, bà ta biết bà ta tiêu rồi.
Tuy rằng lão nhị là người đọc sách, nhưng lại không có tính cổ hủ của người đọc sách. Cử nhân lão gia nhà người ta sẽ vì thanh danh mà nhường nhịn huynh tẩu, hắn sẽ không làm vậy, đạp lên trên đầu hắn, hắn có rất nhiều biện pháp sửa trị ngươi.
Trước kia còn không hiện ra, từ sau khi thằng nhãi con hoang xuất hiện, hắn liền hiện ra vẻ đáng sợ kia, đặc biệt là trên đường chạy nạn, thủ đoạn mà hắn dùng thật sự làm người ta phải run bần bật, nguyên nhân chính là vì như vậy, một nhà 9 người, ngoại trừ đứa con trai chếŧ non của bà ta, những người còn lại đều còn sống.
“Ai! Cháu ngoan của bà đã trở lại! Ta đã nói cháu ngoan nhà ta phúc khí lớn đâu.”