Kế tiếp Bình An càng ăn càng quý trọng, dùng chiếc răng gạo kê ma từng chút từng chút ở mặt trên, mỗi khi ăn được một chút liền thỏa mãn mà nheo mắt lại, làm Ngụy Cảnh Hòa vừa buồn cười, lại vừa áy náy.
Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã phải theo hắn chịu khổ, mùa màng tốt còn đỡ, đáng tiếc bé vừa sinh ra Đại Ngu triều đã thϊên taϊ không ngừng.
An Mịch nhìn Bình An dùng chiếc răng gạo kê từng chút một ma bánh bao nhỏ mà ăn, đáng yêu đến nỗi cô đều nhịn không được chụp vài tấm hình.
Cô biết bé luyến tiếc ăn hết bánh, vừa buồn cười lại đau lòng, “Bình An, em nhìn xem có phải trong rương nhỏ còn nhiều hay không?”
Bình An dừng lại, chớp chớp mắt, nghe tiên nữ tỷ tỷ nói đi xem rương nhỏ, sau đó liền nhìn đến rương nhỏ thật sự còn có thật nhiều thật nhiều bánh bao nhỏ.
“Oa!” Bình An kinh hỉ lên tiếng, trong lòng bàn tay phải trống rỗng lại nhiều một cái bánh bao nhỏ, bé không hề suy nghĩ chút nào mà đút cho cha bé, “Cha, ăn!”
Ngụy Cảnh Hòa không chú ý bé lấy từ đâu ra, hẳn là nhét trên đai lưng đi, “Đồ ăn vặt của con nít, cha không thể ăn.”
“Tiên nữ tỷ tỷ, cha nói là thật sao?” Bình An không tin liền hỏi tiên nữ tỷ tỷ.
Ngụy Cảnh Hòa lại vui vẻ, “Con tưởng là tiên nữ tỷ tỷ cái gì đều biết hết à.”
Đứa nhỏ này, Lý thị tùy tiện biên ra dụ, thế nhưng lại nhớ kỹ như vậy, còn nhớ rõ chặt chẽ.
“Có chút đồ vật người lớn có thể ăn, con nít không thể ăn, nhưng là đồ ăn vặt của con nít, người lớn nhất định có thể ăn nga. Cha em nói như vậy là bởi vì luyến tiếc ăn, Bình An biết vì cái gì luyến tiếc ăn không?” An Mịch cảm thấy muốn dưỡng nhóc con thật tốt, cũng không thể quên việc giáo dục thật tốt, người nhà yêu thương cũng muốn cho bé biết.
Có hơi lòng vòng, Bình An nghe hiểu đồ ăn vặt của con nít, người lớn có thể ăn.
Bé kiên trì đem bánh bao nhỏ đưa vào trong miệng cha, “Tiên nữ tỷ tỷ nói cha có thể ăn, cha ăn.”
Ngụy Cảnh Hòa không tránh khỏi, con trai lại cố chấp một hai phải cho hắn ăn, hắn đành phải há mồm ăn, nho nhỏ một cái, vừa thơm vừa giòn, thời buổi này còn có thể làm ra thức ăn tinh tế như vậy đễ dỗ trẻ con, không thể không nói một câu: quá lãng phí.
Hắn nhịn không được đậu Bình An, “Sao con nghe lời tiên nữ tỷ tỷ quá vậy, nàng ấy nói có thể ăn liền bắt cha ăn a.”
Bình An gật đầu, “Tiên nữ tỷ tỷ lợi hại nhất, có thể biến đồ ăn ngon cho Bình An.”