An Mịch thấy Bình An lại thèm túi lương khô, còn trộm nuốt nước miếng, đứa trẻ nhỏ như vậy mà phải khắc chế cơn thèm ăn thật làm khó cho bé quá.
Cô click mở phần thưởng Vượng Vượng, chọn một túi bánh bao nhỏ Vượng Tử.
Trò chơi thực nhân tính hóa, đầu ngón tay vừa chạm vào túi đóng gói liền đã mở miệng, chuyển qua hòm giữ đồ, từng cái bánh bao nhỏ được cho vào hòm, sau đó bao bì liền biến mất.
“Bình An, có nhìn thấy chiếc hòm nhỏ không? Bên trong có bánh bao nhỏ rất thơm ngon, Bình An thử xem có thể lấy ra được hay không?” An Mịch thử cho bé ăn.
Bình An thiếu chút nữa đã hô to tiên nữ tỷ tỷ, bé nâng tay nhỏ lên trống rỗng bắt lấy cái gì đó, muốn đem bánh bao nhỏ thơm ngon mà tiên nữ tỷ tỷ nói lấy ra, sau đó trong tay liền nhiều một món tròn tròn thơm thơm, còn thơm hơn món mà thúc thúc kia cho bé lúc nãy.
Bình An nhìn đồ vật nho nhỏ trong lòng bàn tay, trợn tròn mắt. Tiên nữ tỷ tỷ thật sự đem đồ ăn ngon đưa cho Bình An, thật là lợi hại!
Ngô, chỉ có một, nếu không, cho cha ăn đi.
Bình An nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ nuốt nuốt nước miếng, nhéo bánh bao nhỏ đúŧ vào miệng Ngụy Cảnh Hòa, “Cha ăn.”
Ngụy Cảnh Hòa ngửi được một mùi hương nồng đậm, cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trong tay Bình An, mùi sữa chui vào trong lỗ mũi, làm anh đều thấy hơi thèm.
Chắc là lương khô người lúc nãy đã cứu Bình An đưa.
“Cha ăn Bình An làm sao bây giờ?” Ngụy Cảnh Hòa tiếp nhận viên bánh bao nhỏ kia, dùng khăn đem tay nhỏ dính đầy đất lau khô cho Bình An, lại đem bánh bao nhỏ cho bé cầm.
Bánh bao nhỏ cũng không biết làm như thế nào, nướng đến khô khô, nho nhỏ một cái, dùng để dỗ trẻ con rất hợp. Tinh tế như vậy, cũng chỉ có gia đình phú quý mới có thể làm được. Bình An gặp phải người nọ ước chừng trong nhà có trẻ con, người nọ cũng giống anh rất cưng chiều đứa trẻ, bằng không cũng sẽ không tùy thân mang theo thức ăn mà đứa trẻ thích ăn.
“Bình An, Bình An ăn qua.” Bình An nhớ rõ mỗi lần cha đúŧ ông nội bà nội ăn cái gì, cha đều nói ăn qua.
Ngụy Cảnh Hòa nhìn đôi mắt bé cũng chưa rời qua bánh bao nhỏ, không nỡ trêu chọc bé nữa, tự mình đúŧ bé ăn, “Đây là đồ ăn vặt của trẻ con, người lớn không ăn.”
“Vậy được rồi, lần sau Bình An có đồ người lớn có thể ăn lại cho cha.” Bình An lấy bánh bao nhỏ về, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó đôi mắt trừng đến tròn xoe.
Ăn ngon quá đi mất! Đây là món ăn ngon nhất mà bé từng được ăn, còn ăn ngon hơn món hồ lô ngào đường nữa.