Chương 47: Đông Võ Vương Sao Mà Làm Được?

Hoàng Thiên Khải cũng mặc kệ lão tử hắn tương lai muốn làm gì, chỉ cần để lão tử hắn có sức sống, không giống như bây giờ, tĩnh mịch trầm tĩnh, làm chuyện gì cũng vậy thôi.

Về phần cải biến thiên hạ, với trình độ phụ vương có thể sao?

Thấy vương phủ vắng vẻ, ta đều sợ phụ vương xuất môn sẽ chết đói.

“Nữ nhân của ngươi tới tìm ngươi, đi đi, đừng ở bên cạnh ta rải thức ăn cho chó.” Hoàng Đông Kiệt thấy Kiều Vân Nhi từ xa đi tới, đuổi Hoàng Thiên Khải đi, lại một mình câu cá bên hồ.

Lại qua mấy ngày, cũng đã đến lúc Hoàng Đông Kiệt muốn ra ngoài du ngoạn. Không dễ dàng nha, cẩu thả nhiều chương như vậy, ngươi thành thật hắn cuối cùng cũng muốn ra ngoài.

“Phụ vương, có muốn cùng ra khỏi kinh đô không?”

“Không cần, ở cùng các ngươi ta rất khó chịu. Các ngươi đi trước đi, ta dặn dò xong một vài chuyện cũng sẽ rời đi.”

“Đừng hỏi ta đích đến, tứ hải là nhà, hữu duyên chúng ta sẽ gặp nhau.”

Hoàng Đông Kiệt không muốn làm bóng đèn, đuổi hai người Hoàng Thiên Khải đi trước.

“Lý Quý, trong khoảng thời gian này kinh đô có động tĩnh gì không?”

“Vương gia, kinh đô động tĩnh lớn không có, động tĩnh nhỏ có, hôm trước thái úy Tư Mã Tu Hào phát hiện thân phận thật sự của tiểu thư Kiều Vân Nhi.”

“Hắn đi hoàng cung tuyên bố điều binh muốn vào vương phủ chúng ta bắt tội phạm triều đình truy nã, kết quả bệ hạ tùy tiện tìm lý do từ chối thỉnh cầu của hắn.” Lý Quý vừa nói ra tin tức thu thập được, sắc mặt Hoàng Đông Kiệt hơi không vui. “Sao hắn lại ngốc như vậy, hành động nhỏ lúc trước lại khiến cho người ta rất không thích.”

“Nếu như không phải xử lý đại quan như hắn sẽ khiến kinh đô chấn động, từ đó ảnh hưởng đến cuộc sống khiêm tốn của ta, hắn đã sớm không còn nữa.”

“Hiện tại tốt rồi, nếu hắn nhất định muốn đi vào con đường chết thì ta cho hắn toại nguyện là được rồi.”



“Dù sao ta cũng phải rời khỏi kinh đô, kinh đô chấn động như thế nào cũng không liên quan đến ta.”

“Hắn không phải là thích nhét tờ giấy nhỏ sao, ngươi cũng đi nhét cho hắn tờ giấy nhỏ, nói cho hắn biết, cường giả Ma giáo đêm nay muốn lấy mạng chó của hắn.” Lý Quý nhận lệnh đi xuống an bài.

Phủ Thái Úy

“Đây là trò đùa của ai, cường giả Ma giáo muốn gϊếŧ ta, đùa giỡn cái gì. Ta đối với Ma giáo còn có tác dụng lớn, Ma giáo làm sao có thể thanh lý ta.”

Tư Mã Tu Hào thấy nội dung trên tờ giấy nhỏ, ấn tượng đầu tiên chính là cảm thấy có người đang đùa giỡn, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy có người âm thầm muốn chỉnh hắn.

“Có liên quan đến tờ giấy nhỏ, ta chỉ nghĩ tới tể tướng và Đông Võ Vương, rất có thể đối thủ lần này của ta không phải tể tướng mà là Đông Võ Vương.”

“Bọn hắn phát hiện quan hệ của ta và Ma giáo, hiện tại muốn gạt ta, hoặc là có âm mưu quỷ kế gì đang chờ ta.”

Tư Mã Tu Hào cũng là một người thông minh, nghĩ đến việc lúc trước mình dùng tờ giấy nhỏ chỉnh tể tướng và Đông Võ Vương, to gan suy đoán tờ giấy nhỏ này đến từ một trong hai người.

“Muốn chỉnh ta, hừ, vậy ta sẽ chờ các ngươi đến.”

Tư Mã Tu Hào cũng mặc kệ người đối phó hắn là tể tướng hay là Đông Võ Vương, muốn nhằm vào hắn, vậy xem thủ đoạn của ai cao minh hơn đi!

Trên tờ giấy nhỏ nói đêm nay có cường giả Ma giáo lấy mạng nhỏ của hắn, cường giả Ma giáo có thể là giả, sát thủ có thể là thật, Tư Mã Tu Hào cũng không dám làm bậy, dù sao cũng lliên quan đến mạng nhỏ của mình.

Vì thế hắn triệu tập cao thủ trong phủ âm thầm bảo vệ bên cạnh, phòng ngừa đêm nay xuất hiện biến cố.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc phủ Thái Úy sáng ngời hơn bao giờ hết.



Hộ vệ và các tay đấm tuần tra cũng tăng lên không ít so với trước đây, lúc này trên dưới phủ Thái Úy đề phòng sâm nghiêm, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dẫn đến chấn động.

Tư Mã Tu Hào lúc này đang vẽ tranh trong thư phòng của mình, thời gian trôi qua từng chút một, cũng không biết qua bao lâu Tư Mã Tu Hào nhận thấy có gì đó không đúng.

Quá yên tĩnh!

Nhân viên tuần tra toàn bộ phủ Thái Úy cũng không ít, lúc trước động tĩnh tuy nhỏ nhưng ít nhất còn tồn tại một chút, nhưng hiện tại ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

“Quản gia, quản gia...”

Tư Mã Tu Hào hô với bên ngoài vài tiếng không thấy có người trả lời, hắn nhất thời hơi hoảng hốt.

“Người đâu! Người đâu!”

Kêu quản gia không lên tiếng, hắn bắt đầu kêu gọi cường giả âm thầm bảo hộ hắn, kết quả vẫn là không có ai đáp lại.

Lúc này Tư Mã Tu Hào biết chuyện đã phát triển mạnh.

“Thái úy đại nhân, buổi tối quỷ kêu như vậy sẽ quấy rầy yên tĩnh của người khác.” Hoàng Đông Kiệt cầm một nắm hạt dưa trong tay, vừa cắn vừa ung dung đi vào thư phòng Tư Mã Tu Hào.

“Là ngươi, Đông Võ Vương!!”

“Ngươi...Ngươi làm thế nào, trên dưới phủ Thái Úy cũng phải có hơn một ngàn người, cường giả Tông Sư âm thầm bảo vệ của ta cũng có mấy người, làm sao ngươi có thể khiến cho bọn họ yên lặng biến mất?”

Tư Mã Tu Hào nhìn chằm chằm Hoàng Đông Kiệt như gặp quỷ, hắn kêu to như vậy cũng không thấy có một người đáp lại chứng tỏ người trong phủ Thái Úy hoàn toàn không còn ai.

Vô thanh vô tức khiến cho hơn một ngàn người chết, Đại Tông Sư cũng không làm được chuyện này, Đông Võ Vương làm thế nào.