Chương 38: Có Muốn Lăn Lộn Với Ta Không?

"Đây là công pháp tiếp theo của Thiên Cương Quyết, ngươi học thuộc lòng nó đi."

Hoàng Đông Kiệt ném Thiên Cương Quyết cho Hoàng Thiên Khải.

"Mười đến 13 tầng? Phụ vương, ngươi không phải đang đùa với ta đấy chứ?"

Hoàng Thiên Khải với vẻ mặt bối rối nhìn phụ vương hắn.

"Lười giải thích nhiều như vậy, nhanh chóng học thuộc lòng, thuộc hết thì trả lại cho ta."

Hoàng Thiên Khải nhìn thấy thái độ này của phụ vương, không có cách nào cả, chỉ có thể học thuộc lòng.

Qua hai canh giờ, Hoàng Đông Kiệt lấy lại Thiên Cương Quyết đồng thời đuổi Hoàng Thiên Khải đi.

"Tiểu tử, đừng trách vi phu, chữa khỏi bệnh nan y cho nữ nhân của ngươi quá sớm, ngươi sẽ mất đi lòng gấp gáp, chỉ cần bệnh nan y của nàng vẫn còn ở đó, ngươi mới có thể không buông lỏng thời gian."

Hoàng Đông Kiệt nhìn phương hướng Hoàng Thiên Khải rời đi thấp giọng lẩm bẩm vài câu, rồi đứng dậy đến địa lao, đến thời điểm xử lý đám người kia rồi.

"Họ, tên, nghề gì, là người của thế lực nào, tại sao lẻn vào Vương phủ."

Hoàng Đông Kiệt nhìn mười tám người trong địa lao, nghĩ đến việc bọn hắn đã làm chuột bạch lâu như vậy rồi, ngay cả tên của bọn hắn cũng không biết, cũng là một chuyện không hay.

Nể tình bọn hắn cống hiến nhiều như vậy, tìm hiểu một chút thông tin của bọn hắn đi.

Hoàng Đông Kiệt bắt đầu từ vị thứ nhất từ cửa ngục vào, hoá giải năng lực nói chuyện của hắn.

"Mộc Sinh Phương, là một tên đào mộ, lệ thuộc đạo môn nhất phái, là tới vì Phục Sinh Đan."

Cường giả Tông Sư thứ nhất trả lời, hắn cảm thấy ngày hôm nay có thể chính là ngày chết của đám người bọn hắn rồi.

Vừa hay đây cũng là thứ hắn muốn, hắn thực sự không chịu nổi sự hành hạ này, chết sớm một còn chút tốt hơn.

Thế là hắn rất sảng khoái trả lời, hy vọng sớm được giải thoát. "Gϊếŧ ta đi. "

Mộc Sinh Phương nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt đi xuống vị trí tiếp theo, hắn vội xin chết, liền hét lên.

"Đừng nóng vội, chờ ta hỏi xong trước, có chết hay không cũng không cần phải vội làm lúc này."

Hoàng Đông Kiệt giải phong năng lực nói cho vị thứ hai, hỏi câu hỏi giống như vậy.

"Họ, tên, nghề gì, người của thế lực nào, tại sao âm thầm vào Vương phủ."

"Trọng Thiên Tác, ma giáo, vì Phục Sinh Đan và dò xét Vương phủ có Thương Long Toái Phiến hay không."

Vị thứ hai cũng cảm thấy không có đường sống nữa, dứt khoát tiết lộ tất cả cầu chết.



"Thương Long Toái Phiến, ta có."

Câu trả lời này khiến cho đám người trong ngục không kinh ngạc lắm, ngược lại khiến cho bọn hắn cảm thấy lạnh người.

Biết được tin tức này, bọn hắn chắc chắn là không thể nào sống sót rời khỏi nơi này.

Trong mười sáu người còn lại cũng có thứ tham sống sợ chết, bọn hắn chờ khi Hoàng Đông Kiệt đặt câu hỏi liền cầu xin tha thứ, khẩn cầu Đông Võ Vương giữ lại cho bọn hắn một cơ hội sống.

Ai mà ngờ Đông Võ Vương nói hắn có Thương Long Toái Phiến, đây không phải là trực tiếp lấp kín đường của bọn hắn rồi sao, trong lòng của bọn hắn nhất thời như tro tàn.

Vị thứ ba

"Dạ Vô Lai, tán tu, vì vàng bạc châu báu và Phục Sinh Đan mà tới."

"Cùng Vô Sinh, Bối Quan Nhân, cũng vì vàng bạc châu báu và Phục Sinh Đan mà đến."

...

Có lẽ là biết không còn đường sống, từng người một tất cả đều sảng khoái trả lời.

Đương nhiên, cũng có người sợ chết.

"Thủ Lao Việt, Đạo Môn Nhất Phái, vì lòng tham Phục Sinh Đan mà đến."

"Vương gia, ta muốn mạng sống, chỉ cần mạng sống, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được. Ta không thể chết được, ta còn có chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành."

Du͙© vọиɠ cầu sinh của Thủ Lao Việt rất mạnh, bất kể như thế nào hắn đều muốn sống tiếp, cho dù phải trả cái giá nào, hắn cũng nguyện ý.

Hoàng Đông Kiệt cười không trả lời hắn, trực tiếp đi tới trước mặt vị kế tiếp.

Thủ Lao Việt nhìn thấy Vương gia đi rồi, hắn liền biết được kết quả, nhất thời ủ rũ cúi đầu xuống.

"An Gian, Thiên Diện Lão Quái, ngươi làm sao phát hiện được ta?"

Kẻ ngụy trang Lý Quý lại xoắn xuýt vấn đề này, giống như hắn không biết được đáp án, hắn sẽ chết không nhắm mắt vậy.

"Mùi, công pháp, thói quen..."

Hoàng Đông Kiệt nói xong liền đi tới vị kế tiếp.

"Thì ra là thế"

Thiên Diện Lão Quái An Gian có được đáp án cũng lẳng lặng cúi đầu xuống.



"Triển Trường Không, Vân Hải Phái..."

Lại vị kế tiếp

...

Rất nhanh đã đến vị cuối cùng, cũng là người mạnh nhất nơi đây, cường giả Thiên Bảng Hồng Tề Tinh.

"Ngươi là Đại Tông Sư!"

Câu nói đầu tiên của Hồng Tề Tinh chính là cái này, hơn nữa giọng điệu còn kiên quyết khẳng định.

Không có cách nào cả, hắn là đương sự, có thể một gáo đập hắn choáng váng không phải Đại Tông Sư thì là cái gì.

Lúc này ánh mắt của hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Hoàng Đông Kiệt, không biết lời của hắn đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong ngục giam này.

"Không sai, ta là Đại Tông Sư."

Những lời này giống như biển sâu lựu đạn ầm ầm nổ vang ở bên tai mỗi người, khiến cho ánh mắt của mỗi một người trong địa lao đều ngơ ngác nhìn Hoàng Đông Kiệt.

Sóng biển cuộn trào mãnh liệt không cách nào bình tĩnh ở trong lòng.

Đại Tông Sư!!!

Hắn là Đại Tông Sư, Đại Tông Sư không tới 60 tuổi, điều này sao có thể? Hắn là quái vật phá vỡ thế giới này sao.

Hay là Siêu Thoát giả từ xưa đến nay.

Tại sao hắn có thể làm đến bước này.

...

Mọi người đều ngây ngốc nhìn Hoàng Đông Kiệt, nhìn Đại Tông Sư thứ tám ẩn giấu thiên hạ này.

Đều muốn khám phá chỗ bất phàm để hắn đột phá Đại Tông Sư là cái gì.

"Kinh ngạc gì chứ, đợi sau này khi ta đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân, các ngươi kinh ngạc cũng không muộn."

Hoàng Đông Kiệt rất thích loại ánh mắt này, cứ thế khiến cho hắn nói thêm một câu.

Tương lai, bọn hắn đâu còn có tương lai.

Nhất thời, tất cả mọi người tự giễu cúi đầu xuống.

"Các ngươi có muốn theo ta lăn lộn không?"