"Ta tưởng rằng sẽ có rất nhiều người đi chứ? Không ngờ rằng lại ít như vậy, mạng lưới tình báo Hoả Chủng cùng Tật Dương Ám Sát đoàn không có ai muốn đi sao?"
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ hỏi.
"Vương gia, bởi vì ngài mới có bọn hắn, bọn hắn là đôi mắt của ngài, tay của ngài, cái bóng của ngài, bọn hắn làm sao dám phản bội Vương gia ngài chứ?"
Lý Quý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Cũng đúng, bọn hắn không phải đã ký khế ước bán thân, thì chính là cô nhi được bồi dưỡng ra. Đột nhiên đuổi bọn hắn đi, nếu như bọn hắn dám đi mới là lạ."
"Mặc kệ bọn hắn, Khách Khanh đoàn đâu, hiện tại còn lại bao nhiêu người ở lại."
Hoàng Đông Kiệt tiếp tục hỏi.
"Chỉ có năm người ở lại, một trí giả, bốn vũ phu."
"Ồ, còn có trí giả ở lại, đây là có mưu đồ gì chứ?" Hoàng Đông Kiệt nổi lên một tia hiếu kỳ.
"Bảo năm người bọn hắn qua đây gặp ta, ta rất tò mò lý do bọn hắn ở lại."
"Vâng, Vương gia."
Không lâu sau, Lý Quý dẫn theo năm người đi về phía Hoàng Đông Kiệt. Già yếu bệnh tật
Hoàng Đông Kiệt xa xa liếc nhìn năm người sau lưng Lý Quý, ấn tượng đầu tiên chính là già yếu bệnh tật.
Một người dáng dấp thư sinh, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, còn thỉnh thoảng ho khan, Hoàng Đông Kiệt không dùng y thuật xem cũng biết thư sinh này sắp chết rồi.
Một người là lão mù, được lắm, một người tàn tật, có thể không nhanh không chậm đi theo phía sau mọi người, cho thấy rõ thính lực không tồi.
Một người bên trái kia, là một tên mập gần 400 cân, đây không phải là không có chỗ ăn cơm, tới Vương phủ ăn chậc uống chậc đấy chứ?
Hai người còn lại vẫn tính là bình thường một chút, một người là kiếm khách một thân áo trắng, tóc dài không buộc tung bay theo gió, tuổi tác cũng hơn năm mươi, nhưng nhìn thế nào đều giống như một đại thúc biếи ŧɦái.
Người cuối cùng là một tráng hán cao to, ngoại trừ bắp thịt phát triển dị thường ra, trước mắt không nhìn ra có chỗ bất ngờ nào.
Hoàng Đông Kiệt thật muốn thở dài một hơi, đây là đội hình gì vậy, cái này có thể mang ra khỏi cửa sao?
Thư sinh bệnh tật, lão mù, tên mập chết bầm, nam kiếm khách biếи ŧɦái cùng một tráng hán cao to toàn cơ bắp, đây nếu như mang ra khỏi cửa còn muốn điệu thấp à? Không chọc vào tai mắt của người ta đã không tồi rồi.
"Tham kiến Vương gia."
Đội hình năm người kỳ quặc rất nhanh đã tới trước mặt Hoàng Đông Kiệt, ôm quyền hành lễ rất đầy đủ với Hoàng Đông Kiệt, sau đó bọn hắn đều tự mình lén lút nhìn Hoàng Đông Kiệt đứng dậy.
Năm người ngoại trừ tên mập cùng tráng hán không có phản ứng gì ra, biểu cảm của ba người kia đều xuất hiện biến hóa.
Biểu cảm của lão mù thoắt ẩn thoắt hiện, hắn mù rồi, nhưng thính lực của hắn vượt mức người thường có thể nghe được, thông tin mà hắn nghe được từ trên người của Hoàng Đông Kiệt có chút không đúng.
Sự phối hợp của tiếng tim đập, huyết mạch lưu động cùng bắp thịt trên cơ thể của Đông Võ Vương quá kỳ lạ.
Thân thể của Đông Võ Vương không có gì khác với người thường, đây là tin tức mà thính lực của hắn cho hắn biết, điều này khiến cho hắn làm sao không kinh ngạc chứ?
Đông Võ Vương có thể là người bình thường sao, điều này sao có thể, nhưng kết quả hắn nghe ra quá khiến hắn không hiểu nỗi.
Hắn hoài nghi Đông Võ Vương trước mắt là thế thân, nhưng cảm ứng được cổ cảm xúc sùng bái và cuồng nhiệt của tổng quản Lý Quý đối với Đông Võ Vương phóng thích ra, hoài nghi của hắn cũng không còn nữa.
Hắn tiếp tục cảm ứng Đông Võ Vương, ý đồ tìm ra thính lực của mình đã xảy ra vấn đề gì.
Nam kiếm khách biếи ŧɦái rất không hiểu nổi nhìn kiếm trong tay mình, hắn dĩ nhiên không có suy nghĩ đâm kiếm về phía Đông Võ Vương, cái này quá không nên rồi.
Trước đây bất kể nhìn thấy ai, trong lòng của hắn đều ảo tưởng đâm ra một kiếm với người nhìn thấy, đây chỉ là huyễn tưởng mà thôi.
Huyễn tưởng đơn giản đến thế nào chứ, nhưng hắn đối mặt với Đông Võ Vương liền khó rồi, hắn cũng không biết tại sao.
Thư sinh bệnh tật quan sát Hoàng Đông Kiệt một hồi, kết quả không cẩn thận ánh mắt rơi xuống trên bàn cờ.
Hắn nhìn thấy cái gì đó, thiên quân vạn mã gϊếŧ về phía hắn, trong nháy mắt, tình cảnh lại biến thành địa ngục Thi Quỷ lan tràn, không chờ hắn tỉnh thần, một con rồng khổng lồ tà ác gầm rú xông về phía hắn.
"Phốc"
Thư sinh bệnh tật trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn trong ánh mắt không rõ ra làm sao của người ngoài.
Hoàng Đông Kiệt phát giác được cái gì, thuận tay làm loạn kỳ cục, đồng thời dùng y thư ở bên cạnh đậy trên bàn cờ.
Hắn chơi cờ quá chăm chú, ý cảnh võ đạo không cẩn thận lộ ra một chút ở trên ván cờ.
Bệnh Thư Sinh nhìn thấy kỳ cục, trực tiếp bị ý cảnh võ đạo trên ván cờ dẫn vào huyễn cảnh, dẫn đến tâm thần đại thương mà hộc máu.
"Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
Tráng hán căng thẳng đến mức không biết làm sao, vội vàng lấy các loại đan dược ra cho đại ca của hắn dùng.
Thì ra là quan hệ huynh đệ ruột, nhưng một người hư thành như vậy, một người lại cường tráng thành như vậy, đây cũng quá khiến người ta ngạc nhiên rồi đấy.
"Khụ, khụ...ta không sao."
Thư sinh bệnh tật giải thích rất yếu ớt, ánh mắt của hắn rất hoảng sợ nhìn kỳ cục bị sách y che phủ.
Đột nhiên, hắn ý thức được cái gì đó, sự kinh hãi trong ánh mắt của hắn không còn nữa, chuyển thành ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn về phía Hoàng Đông Kiệt.
Ngay sau đó, vẻ không thể nào tin nổi trong ánh mắt chuyển thành kinh ngạc vui mừng. Ánh mắt biến hóa nhanh chóng này cũng khiến cho người ta có chút kinh ngạc.
"Trước đây người của Khách Khanh đoàn rất nhiều, ta không nhớ được tên của nhiều người như vậy. Các ngươi tự giới thiệu một chút, hiện tại ta có lẽ sẽ rất dễ dàng nhớ được tên của các ngươi."
Đội hình kỳ quặc này quá thâm nhập lòng người, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy bọn hắn chỉ cần giới thiệu một lần, hắn liền có thể nhớ được năm người bọn hắn.