Chương 17: Đông Võ Vương Ngươi Thật Sự Là Thiên Tài

Hoàng Đông Kiệt đuổi nhi tử đi, muốn thanh nhàn một lát, kết quả lại có khách tới cửa.

"Trần Tể Tướng, bình thường mà nói, trước khi nhi nữ thành thân, gia đình hai bên đáng lẽ ra là không nên gặp mặt, sao ngươi lại không để ý lễ tiết mà tới cửa."

Hoàng Đông Kiệt không đứng dậy, tiếp tục ở trên ghế lắc lắc qua lắc lại, nhưng mà hắn cũng bảo quản gia mang một cái ghế lắc lên đặt ở dưới chân của Trần Hoài Giang.

"Thân gia, ta là tới nhà uống chén trà thôi, cái gì mà lễ tiết với không lễ tiết, không quan trọng."

Trần Hoài Giang cũng là người không biết xấu hổ, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, cũng lắc qua lắc lại trên ghế lắc.

"Thân gia, ghế lắc của nhà ngươi rất tốt, hôm nào tặng ta một bộ đi." Trần Hoài Giang lúc này giống như người bình thường tới nhà tán gẫu.

"Không cần hôm nào, bây giờ có thể mang ghế lắc đi, ta còn có thể tặng ngươi thêm mấy cái."

Hoàng Đông Kiệt với tư thái ghét người khác quấy rầy sự thanh nhàn của hắn, đang muốn đuổi người...

"Đông Võ Vương, ngươi thấy cục diện của đế quốc Đại Hạ bây giờ thế nào?"

Trần Hoài Giang trực tiếp bày tỏ thái độ, hắn tới đây cũng không phải là ăn cơm gia đình tán gẫu nhàm chán, hắn là tới thỉnh giáo vấn đề.

"Còn có thể thấy thế nào, ta nằm xem."

Hoàng Đông Kiệt khẽ lắc ghế lắc, cả người lười nhác, rất cởi mở.

"Đông Võ Vương, ta biết ngươi vẫn luôn lẳng lặng cống hiến cho đế quốc Đại Hạ, ngươi đảm nhận trọng trách mà chúng ta không biết."

"Ngươi là anh hùng của đế quốc Đại Hạ, nhưng chúng ta lại không cho ngươi đãi ngộ mà anh hùng đáng có, chúng ta cũng là đến bây giờ mới hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, là chúng ta sai rồi."

"Chúng ta..."

"Chờ đã, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Hoàng Đông Kiệt cũng có chút trợn tròn mắt, Trần Hoài Giang đây là đang nói chuyện với ai vậy chứ, với ta ư? hắn có phải điên rồi không.



"Đông Võ Vương, chúng ta đều biết cả rồi!"

Ngươi biết cái gì, Hoàng Đông Kiệt trong lòng rất buồn bực suy nghĩ.

"Ngươi là chiêu sau mà Tiên Đế lưu lại cho chúng ta, ngươi vẫn luôn ở phía sau lẳng lặng giúp đỡ chúng ta, những thứ này chúng ta đều biết."

Trần Hoài Giang ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào Đông Võ Vương, ánh mắt kia như thể nói: Đồng chí, ta biết cả rồi, ngươi cực khổ rồi.

"Không phải, ta không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Hoàng Đông Kiệt có loại xung động muốn trợn tròn mắt, người thích bổ não hắn không phải là chưa từng gặp qua, nhưng bổ não đến mức độ này, hắn thật sự không gặp nhiều.

"Ngươi không thừa nhận cũng không sao cả, có thể vì kế hoạch mà ngươi đảm trách quá lớn, không muốn nói nhiều, cái này ta có thể hiểu được."

Ngươi hiểu cái rắm, Hoàng Đông Kiệt thật muốn mắng người.

"Nhưng mà ở đây không có người ngoài, ngươi có thể tiết lộ một chút tin tức cho chúng ta, nói cho chúng ta biết tiếp theo đây nên làm như thế nào."

"Thế cục của đế quốc Đại Hạ bây giờ, tin rằng ngươi nhìn thấu hơn so với bất cứ ai, ta không biết ngươi đã bố trí bao nhiêu."

"Nhưng ngươi cũng chỉ điểm cho chúng ta một chút, chúng ta phải chuẩn bị những thứ gì, mới có thể càng có lợi hơn đối với đế quốc Đại Hạ."

Trần Hoài Giang rất chờ mong nhìn Hoàng Đông Kiệt, ở trong mắt hắn, mưu lược của Hoàng Đông Kiệt mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, kiến nghị mà Hoàng Đông Kiệt đưa ra tuyệt đối rất có lợi cho đế quốc Đại Hạ.

Hiện tại hắn chỉ hy vọng Hoàng Đông Kiệt có thể mở miệng.

"Ngươi nhìn ta giống như là người có mưu lược à? Ta đây cũng là giả vờ thôi."

"Nếu như ta có mưu lược, ừm, ta vẫn sẽ tiếp tục ở trong phòng, mặc kệ sóng to gió lớn bên ngoài cũng không liên quan gì đến ta, khi thời tiết tốt nhất, ta ra ngoài phơi nắng một chút."

Hoàng Đông Kiệt đã không thèm để ý đến Trần Hoài Giang nữa, hắn đang suy nghĩ làm sao đuổi Trần Hoài Giang đi.



"Ta hiểu rồi, Đông Võ Vương ngươi thật là đại tài, ta thay mặt bách tính của đế quốc Đại Hạ cảm ơn Đông Võ Vương ngươi trước."

Trần Hoài Giang đột nhiên với vẻ mặt vui vẻ đứng lên, không ngừng nói lời cảm ơn với Hoàng Đông Kiệt, như thể Đông Võ Vương đã chỉ điểm hắn cái gì đó.

"Ngươi hiểu cái gì rồi?"

Hoàng Đông Kiệt rất phiền muộn, hắn không biết lời nói của mình lại dẫn dắt cái gì cho Trần Hoài Giang, dẫn tới việc Trần Hoài Giang liên tục động não.

"Đông Võ Vương ngươi nói ở trong nhà, ngồi xem sóng to gió lớn bên ngoài. Ý là chỉ: Nghĩ cách khiến cho các thế lực Siêu Nhiên còn lại đánh nhau, chúng ta không đếm xỉa đến đồng thời âm thầm tăng cường thực lực."

"Chờ thời tiết tốt rồi ra ngoài phơi nắng, là chỉ bọn họ đánh nhiều rồi, thực lực giảm mạnh, chúng ta lại ra ngoài nhặt tiện nghi."

"Đông Võ Vương, ta hiểu không sai chứ?"

Trần Hoài Giang cực kỳ phấn khích, ý kiến mà Đông Võ Vương tùy tiện cho hắn lại tốt như vậy, kế hoạch mà Đông Võ Vương thực sự bố cục kia, há chẳng phải là kinh thiên động địa ư?

"Ngươi cứ tùy ý, ngươi vui vẻ là được rồi!"

Hoàng Đông Kiệt lười giải thích cái gì, Trần Hoài Giang thích làm sao thì làm.

"Đông Võ Vương, ta còn muốn thỉnh giáo một chút, có cách gì hay, khiến cho các thế lực Siêu Nhiên lần lượt xuất thủ không?"

Trong ánh mắt mong chờ của Trần Hoài Giang, Hoàng Đông Kiệt xoay cái đầu cứng đờ qua, nhả ra một chữ.

"Cút"

"Thân gia, chỉ một vấn đề này thôi, với mưu lược của ngươi chắc chắn biết được..."

Trần Hoài Giang đâu chịu buông tha, hắn đã chuẩn bị tiến lên túm lấy cánh tay của Hoàng Đông Kiệt mà tra hỏi.

"Lý Quý, ngươi chết ở đâu rồi, mau ném lão nhân này ra ngoài cho ta." "Vâng, Vương gia."

Quản gia Lý Quý trong nháy mắt liền xuất hiện, xách Trần Hoài Giang giống như xách một con gà, rất đơn giản thô bạo lôi đi ném.