Chương 3.2

[Ai da, cô đừng chạy, cậu ấy quả thật có lớn một chút, nhưng đàn ông có dị năng đều sẽ phát dục lần thứ hai, trừ khi cô tìm người thường phế vật, còn không thì mỗi người không kém nhiều lắm so với cậu ấy, cô tránh được mùng một tránh không quá mười lăm, sớm muộn cũng phải chịu một lần này!”

Đường Yên Nhiên nghe từng tiếng khẩn cầu đê tiện của hệ thống, chậm lại bước chân xoay người lại, được rồi, nếu lần đầu tiên sớm muộn gì cũng phải trải qua, chó lớn ngơ ngác thế nào cũng tốt hơn mấy tên đàn ông chó má chỉ biết tự mình hưởng thụ.

Đường Yên Nhiên quay đầu lại đã thấy chó lớn đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong tay cầm một cây gậy nhỏ không biết nhặt ở đâu buồn bực đâm chọc trên mặt đất, phát hiện Đường Yên Nhiên xoay người, cậu ngẩng đầu tí tách rơi nước mắt, bĩu môi ủy khuất vạn phần nói: "Em không cần tôi..." Nói xong, trên mũi còn thổi ra một bong bóng nước mũi lớn, bộ dáng như vậy miễn bàn ngốc nghếch và đáng thương biết bao nhiêu.

Đường Yên Nhiên có chút không biết nên khóc hay nên cười, trí thông minh của kẻ ngốc này có thể chỉ ngang một đứa con nít, lại nói lừa gạt trẻ con bạch bạch thật sự được sao?

Đường Yên Nhiên sờ sờ lương tâm của mình, sau đó cảm thấy mạng nhỏ của mình so với lương tâm quan trọng hơn nhiều, lừa trẻ con thì lừa đi, dù sao khi bạch bạch đàn ông cũng sẽ không đau.

Đường Yên Nhiên đi tới kéo người đàn ông đang khóc oan ức lên: "Đi thôi, đừng khóc nữa, tôi dẫn anh đi chơi.”

“Anh tên là gì?”

Đường Yên Nhiên dẫn theo người đàn ông vừa đi đến văn phòng quản lý lầu hai, vừa ngẩng đầu hỏi cậu.

Tên... chữ?

Người đàn ông dường như suy nghĩ một hồi mới hiểu được hàm nghĩa của từ tên này, cậu lắc đầu nói: "Quên rồi, quên hết rồi..."

“Như vậy à, vậy sau này gọi anh Tiểu Hắc là được rồi.”

Đường Yên Nhiên tùy ý đặt cho người đàn ông một cái tên của thú cưng, đối với cái tên vô cùng tùy ý này, người đàn ông dường như cũng không quá hài lòng, cậu cau mày dùng tế bào não của cậu suy nghĩ một chút, vẫn miễn cưỡng chấp nhận.

“Tôi tên là Đường Yên Nhiên." Hỏi xong tên Tiểu Hắc, Đường Yên Nhiên lại tự giới thiệu.

"Đường... Đường... Ngọt..."

Dùng tế bào não đáng thương của Tiểu Hắc dường như rất khó nhớ kỹ tên Đường Yên Nhiên, hơn nữa cậu dường như chỉ biết ăn.

Đến phòng làm việc, Đường Yên Nhiên khóa kỹ cửa, lúc này mới nắm tay Tiểu Hắc, bảo cậu đến ghế công cộng ngồi xuống.

Đại khái là vừa rồi Tiểu Hắc ủy khuất khóc lóc khiến cho côn ŧᏂịŧ mềm nhũn, hiện tại nó an tĩnh ngủ đông ở giữa đùi Tiểu Hắc, nhưng cho dù là trạng thái ngủ vẫn rất có phân lượng, một cục lớn.

"Tôi... khụ... tôi chỉ anh chơi một trò chơi được không?" Đường Yên Nhiên ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu kỳ lạ như lưu manh lừa gạt trẻ con.

"Được... Đường Đường..." Tiểu Hắc nhìn Đường Yên Nhiên ngây ngốc đáp, chỉ cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cô rất đẹp, cậu muốn liếʍ.

Dỗ cậu đồng ý, Đường Yên Nhiên lập tức không do dự đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy gậy thịt mềm của Tiểu Hắc, mà ánh mắt của Tiểu Hắc cũng theo động tác tay của cô chuyển hướng về giữa hai chân của mình.

“Đường Đường... Em muốn chơi tôi sao?”

Một câu nói ngây thơ của Tiểu Hắc khiến Đường Yên Nhiên đỏ mặt, quả thật, cô đây chính là đang lừa gạt trẻ con, đùa bỡn thân thể trẻ con.

Chẳng qua so với cái mạng nhỏ của mình, liêm sỉ và lương tâm tính là cái gì, không cần băn khoăn, lên đi! Đường Yên Nhiên! Mày có thể, cố lên!